Gia cảnh bần hàn, gia đình đơn chiếc, 14 - 15 tuổi, là một đại thúc giới thiệu nàng đến....!
Lâm Yêm nghĩ đến đây chỉ có một ý niệm Bạch Linh chính là mục tiêu thích hợp nhất của hung thủ, tim như bị thắt chặt hung hăn dày xéo.
Đầu ngón tay kia lạnh lẽo đặt trên cổ tay mình, người bên cạnh có dấu hiệu phát rung, Tống Dư Hàng nắm được tay nàng, dùng sức siết chặt.
"Không có chuyện gì đâu, không sao, sẽ không có gì xảy ra cả."
Lâm Yêm cưỡng bách chính mình trấn tỉnh, Tống Dư Hàng đã giật lấy bản đồ trong tay Trịnh Thành Duệ, đặt trên đầu gối.
"Em nói lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Linh là khi nào, ở đâu?"
"Con hẻm nhỏ bên cạnh Toà nhà Green." Lâm Yêm chỉ ngón tay vào vị trí đó trên bản đồ, sắc mặt trắng bệch.
Tống Dư Hàng dùng bút khoanh vòng.
"Buổi sáng đi học, đêm đến làm việc ở Bar Milan."
Tống Dư Hàng khoanh tròn trường học cùng Bar Milan gần vị trí vừa rồi trên bản đồ, cô nối hai điểm đó lại với nhau, tạo thành một đường trung trực sau đó nối tổng lại ba điểm trên bản đồ, xác định được trung tâm, cô chấm bút xuống lấy ra máy bộ đàm.
"Lấy con hẻm nhỏ phía bắc Thành tây làm trung điểm, trong vòng bán kính 5km tìm nhà của Bạch Linh, nữ, 15 tuổi, vóc người gầy yếu, không cao, khoảng chừng 1m60, nhà đơn chiếc, có thể loại trừ các khu nhà cao cấp, trong nội thành đã rõ chưa?"
"Đã rõ!" Trong tai nghe truyền đến giọng trả lời dứt khoát, Đoạn Thành cũng xoay tay lái hướng sang một con đường khác.
Nửa giờ sau.
Họ là người đầu tiên đến được hiện trường.
Trước cửa khoá ổ khoá, chuyên viên mở khoá còn chưa tới, Tống Dư Hàng trực tiếp đá văng cánh cửa, bụi bẩn bay lượn lờ trước tầm mắt Lâm Yêm, nàng bước vào trong.
Nàng bước hai bước rồi lại đột nhiên dừng bước nhìn vết máu loang lỗ trong phòng, khó một nhân viên cảnh sát nào có thể bình tĩnh trước cảnh tượng máu me thế này.
"Đừng động, mang bao tay cùng giày bảo hộ!"
Tống Dư Hàng mang theo rương khám tra của nàng bước vào, Lâm Yêm cúi đầu dùng kính lúp quỳ xuống đất kiểm tra vết máu nhỏ trên sô pha.
Người bình thường có thể sẽ bỏ qua chi tiết nhỏ này nhưng đối với Pháp y mà nói nó là một trong những manh mối cực kỳ quan trọng.
Mặc dù lòng nóng như lửa đốt, Lâm Yêm vẫn nhẫn nại nghiêm túc cân nhắc: "Vết máu nhỏ giọt, mọi thứ xung quanh không có dấu hiệu ẩu đả chứng minh lúc xảy ra vụ việc Bạch Linh đang ở một mình...."
Nàng cầm kính lúp dọc theo nệm ghế sô pha cũng phát hiện được vết máu ứ đọng.
"Rất có khả năng, cô ấy...."
Lâm Yêm viễn tưởng cảnh Bạc Linh nằm trên ghế sô pha vừa khóc vừa dùng vật bén nhọn cắt cổ tay mình, cắn chặt môi.
Phương Tân kiểm tra con dao gọt hoa quả trên bàn, thoa một lớp phấn mỏng lên trên đó đột nhiên hét lên: "Tống đội, phát hiện dấu vân tay trên cán dao!"
Tống Dư Hàng thả xuống khung ảnh trắng đen đặt lại bàn thờ, xem ra trong khoảng thời gian các nàng rời khỏi Thành phố, cuộc sống của Bạch Linh đã thiên biến vạn hoá nghiêng trời lệch đất.
Cây nhang trước bàn thờ vừa được đốt không lâu, khói bay lượn lờ.
Nàng phất tay dẫn đầu xông ra ngoài.
"Xem ra bọn họ vừa đi không lâu, mau đuổi theo!"
Cảnh sát chi viện rốt cuộc cũng tới, Tống Dư Hàng lấy quần áo của Bạch Linh đưa đến trước mũi cảnh khuyển sau đó vỗ vỗ vào lưng nó, cảnh khuyển cao lớn uy mãnh lập tức xông xáo sủa điên cuồng.
Đoàn người hoả tốc lên xe xuất phát, đèn cảnh sát chớp nháy nối đuôi nhau vang khắp thành phố.
Mây đen bao phủ, một cơn mưa lớn sắp trút xuống, gió thổi rít gào.
•
Cục cảnh sát Giang Thành.
"Xin chào, chúng tối đến từ chuyên mục Tin tức mỗi ngày...."
"Xin chào, chúng tôi đến từ toà soạn Huệ Minh....!
"Xin hỏi có phải có người nào đó đứng sau tất cả vụ án thanh thiếu niên tự sát hay không?"
"Nghe nói sáng hôm nay vụ việc hai vị cảnh sát bị sát hại ở Bệnh viện Trung tâm Thành phố có phải thật không?"
Trước cổng Cục cảnh sát phóng viên vây kín như nêm cối.
"Các vị tạm thời đừng nóng, vụ án còn đang trong quá trình điều tra không thể trả lời, một khi phá được chúng tôi nhất định mở cuộc họp báo, cho người chết, cho người nhà của họ, cho tất cả người dân thành phố, truyền thông một lời giải thích thoả đáng."
Người đại diện đướng trước toàn thể mọi người cúi đầu cung kính.
Phùng Kiến Quốc khoanh tay đi tới đi lui trong phòng điều tra, trên màn hình lớn là hình ảnh các tiểu đội làm việc bận rộn.
Ông nhăn mày, cấp dưới đưa đến chung trà ông cũng không tiếp vẫy tay bảo hắn tránh ra rồi tiếp tục đến trước màn hình lớn, lấy ra máy bộ đàm.
"Tống Dư Hàng." Giọng nói chưa bao giờ nghiêm khắc như lúc này.
Tống Dư Hàng theo bản năng ngồi thẳng người: "Vâng!"
"Cuộc chiếc này nhất định ác liệt, đối phương tuy rằng chỉ đơn phương hành sự nhưng lá gan của hắn rất lớn, là một người tâm cơ, thông minh, đương nhiên kinh nghiệm đối chiến cũng sẽ không thua kém gì đặc cảnh tinh anh, hơn nữa...."
Ông dừng một chút: "Hai người anh em của chúng ta hy sinh vào lúc sáng, súng của họ đã mất, nói cách khác trong tay hắn không chỉ có con tin, còn có súng, hắn có thể mặc nhiên dùng bất cứ người dân vô tội nào khống chế uy hiếp sinh mệnh.
"Tống Dư Hàng, toàn bộ cảnh sát Thành phố sẽ hậu thuẫn sau lưng cô, đồng nghĩa với việc cô cũng đang gánh vác trách nhiệm bảo vệ dân chúng, gánh nặng này không nhẹ, cô đã sẵn sàng chưa?"
Phùng Kiến Quốc mọi phương diện đều tốt, nhưng có một chút không so được với Triệu Thính, trước khi hành động lão nhân gia còn bồi bổ cho cấp dưới.
Tống Dư Hàng cười cười, giọng nói trôi chảy: "Từ ngày đầu tiên làm cảnh sát, tôi đã xác định sẽ cống hiến và hy sinh bất cứ lúc nào, hiện tại tôi chỉ có một thỉnh cầu, tôi muốn nắm giữ quyền chỉ huy tuyệt đối, tôi cam đoan sẽ bắt cho được hung thủ, đưa về quy án."
Bốn chữ cuối cùng cô gần như gằng giọng nói ra, nghĩ đến hai cảnh sát đã hy sinh oan ức, còn có Bạch Linh chưa rõ tung tích.
Cô chỉ cảm nhận được một ngọn lửa hừng hực bùng cháy trong lồng ngực.
"Được!" Phùng Kiến Quốc đột nhiên cao giọng: "Tôi không chỉ giao cho cô quyền chỉ huy, còn đặc cách cô có thể bắn chết nghi phạm ngay lập tức nếu hắn có hành vi chống trả hay có hành động tổn thương con tin, là trực tiếp nổ súng không cần báo cáo, toàn bộ trách nhiệm tôi sẽ gánh vác!"
Tống Dư Hàng nghe được những lời ông nói không khỏi kích động, nếu không phải đang ngồi cô nhất định đứng thẳng dậy cúi chào.
Phùng Kiến Quốc nói tiếp: "Tất cả đặc cảnh đều đã sẵn sàng nhận mệnh, việc tiếp theo là chờ tin tốt của cô."
•
Nhưng tin tức truyền tới lại là tin dữ.
Cảnh khuyển đứng ở bến tàu liên tục sủa không ngừng, nhân viên công tác vớt lên một cổ thi thể trên mặt biển.
"Thuỷ Triều dâng, nếu không phải quần áo của nữ hài mắc vào lưới câu của ngư dân nói không chừng đã sớm...."
Lâm Yêm nhanh chóng kéo cửa xe bước ra, Tống Dư Hàng theo sát phía sau nàng nắm chặt cổ tay nàng kéo người trở lại.
Lâm Yêm giãy giụa đẩy vai cô, đôi mắt hai người chực đỏ ngầu.
"Lâm Yêm bình tĩnh, em phải bình tĩnh!"
Lâm Yêm cắn chặt răng, nước mắt lưng tròng dùng sức đẩy cô ra: "Bình tĩnh? Chị muốn tôi thế nào bình tĩnh?! Khốn khiếp thi thể Bạch Linh nằm ở đó tôi làm sao có thể bình tĩnh?!!!!"
Gió biển dần nổi lên, thổi bay mái tóc rối bời.
Lâm Yêm một lúc rống xong mới ngửa đầu bức nước mắt chảy ngược trở vào, xoay người vuốt mặt nhìn về phía bờ biển.
"Tránh ra!" Nàng giận dữ xô đẩy mấy nhân viên trục vớt, quỳ xuống bên thi thể của Bạch Linh, nhìn gương mặt quen thuộc như phảng phất nghe thấy giọng nàng bên tai gọi " Tỷ tỷ ".
"Đừng....!đừng đánh em....!em đã gặp cô ấy...."
"Tỷ tỷ, chị không sao chứ?"
"Sao em lại tới Bar Milan làm việc?"
"Ban ngày em đi học nên buổi tối muốn kiếm thêm, tiền làm thêm một tháng đủ trang trải học phí."
"Cầm, tỷ tỷ cho em món quà."
Nàng nhét thẻ ngân hàng vào trong túi nữ hài, nữ hài có chút sợ hãi sửng sốt, có chút giống bản thân nàng lúc nhỏ, chỉ bởi vì được ba quan tâm khen ngợi vài câu mà sợ hãi mình không xứng với lời khen tặng đó.
Sau sự vui mừng chính là áp lực của sự tự ti.
Mà cuối cùng Lâm Yêm đã nói với nàng những gì?
"Báo đáp thì không cần, tỷ tỷ không thích dây dưa nhiều chuyện."
Trong nháy mắt gương mặt nữ hài lộ nét u buồn mất mát.
Nếu ngày đó nàng để lại tên cùng cách thức liên lạc cho Bạch Linh, dành cho đứa nhỏ sự tôn trọng lẫn tín nhiệm thì trong lúc tuyệt vọng nhất, trong lúc gặp nguy hiểm có phải không người mà đứa nhỏ đầu tiên nhớ đến chính là nàng? Là người mà nó luôn miệng gọi " Tỷ tỷ ".
Và nếu như vậy....!có thể Bạch Linh đã không chết....!
Lâm Yêm muốn giơ tay vuốt ve nhưng nhìn thấy gương mặt trắng xác không chút huyết sắc lại rụt trở về, nàng nghiến răng, giãy giụa, đôi vai kịch liệt run rẩy.
Tống Dư Hàng đuổi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, đặt tay lên lưng nàng giống như tự làm dịu chính mình an ủi nàng.
"Lâm Yêm, không phải lỗi của em."
Lâm Yêm thút thít mũi hất tay cô ra, chỉ nháy mắt nhưng Tống Dư Hàng đã phát hiện được vết tích nước mắt còn lưu lại.
Lâm Yêm hít một hơi thật sâu mở rương khám tra lấy bao tay đeo vào: "Tránh ra đi, chúng ta không có thời gian tưởng nhớ u buồn, nên làm chuyện mà chị nên làm."
Cảm xúc của Lâm Yêm du tẩu giữa hai thái