Trong vài ngày qua, trụ sở chính của Ngũ Ngục Thánh Giáo đã mở rộng gấp gần mười lần. Nơi đây dường như trở thành trung tâm của thế giới, đủ loại người đến từ nhiều quốc gia khác nhau, mặc các loại trang phục kỳ dị đi lại khắp nơi.
Tuy vậy, trị an của toàn bộ khu vực lại tốt chưa từng có – Chỉ cần một tên trộm cắp vặt dám xuất hiện, lập tức liền có vô số “người tốt bụng” dùng ma thuật hoặc võ thuật đánh đập hắn, sau đó cuống cuồng trả lại vật mất cắp cho người bị nạn, cầu xin hắn hoặc nàng đừng báo cáo chuyện này với các giáo chúng.
Một số người dân ở Hàng Châu có thể nhạy cảm phát hiện, mỗi khi nói đến điều này những “người tốt bụng” đều liếc mắt nhìn cung điện cao chót vót ở giữa thành phố, giọng nói không tự chủ nhỏ đi.
Nơi đó chính là cung điện của của Ngũ Ngục Thánh Giáo, nơi tập trung những đại nhân vật có quyền lực lớn nhất trong Thánh Giáo.
Mà bây giờ, trong cung điện, làn khói đang bốc lên từ những chiếc lư hương làm bằng đồng có khắc hình phượng hoàng một cách tinh xảo.
Trên đài cao cách gần mười mét so với mặt cung điện và đám trưởng lão, thiếu nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang ngồi ở chiếc ghế dành cho giáo chủ.
Phía sau bên phải của nàng, Tokoyogi Masamune ngồi trên ghế của phó giáo chủ - chức vị vừa được Luo Hao bổ sung trong Thánh Giáo.
Sự tồn tại của thiếu niên và thiếu nữ giống như ánh mặt trời trong buổi trưa nắng gắt, khiến những người bên dưới không ngừng toát mồ hôi, ánh mắt sợ hãi nhìn thẳng xuống đất.
“Bản giáo chủ không có nhiều thời gian.”
Giọng nói của Luo Hao như tiên nhạc từ chín tầng trời, nhưng trong tai của các giáo chúng lại giống như tiếng bùa đòi mạng từ Cửu U Địa Ngục.
Từng cao thủ võ lâm phía dưới lần lượt run rẩy báo cáo với Luo Hao về tình trạng của Thánh Giáo trong vài ngày qua.
Đến lượt một một nữ Phương Sĩ mặc trường bào trắng, dáng dấp xinh đẹp quỳ dưới thềm, nàng không kìm được liền len lén liếc mắt nhìn thiếu niên tóc đen mắt tím đằng sau Luo Hao.
Sau đó nàng bị trúng chiêu.
Gương mặt hoàn mỹ thiên về trung tính, mái tóc lộn xộn màu đen nhưng lại mang chút phóng khoáng, hắn dùng bàn tay phải chống cằm, đôi mắt tím nhìn nàng hơi hơi có vẻ hứng thú.
Nữ Phương Sĩ ngơ ngác nhìn vào đôi mắt tím của thiếu niên trên đài cao, cảm thấy như cả linh hồn cũng bị cái nhìn của hắn hút đi, không thể dời mắt.
… Masamune có thể thề là hắn không cố ý.
“Ngươi có hứng thú với nàng? Thần Linh cũng có dục vọng nam nữ sao?” Luo Hao thấy vậy nhíu mày hỏi Masamune.
Nhờ vào quyền năng mà nàng có được sau khi giết Phật Di Lặc, các thành viên phe võ thuật của Thánh Giáo có thể phần nào không bị “kỹ năng bị động” của Masamune gây ảnh hưởng, nhưng các Phương Sĩ thì khác.
‘Có lẽ có thể sử dụng các nữ Phương Sĩ để làm vật trao đổi lấy kiến thức của Thần Linh?’
Đối với Luo Hao thì đây là một sáng kiến không tồi, vì Phương Sĩ bây giờ đã không còn quá quan trọng trong mắt giáo chủ.
Quyền năng mà Luo Hao chiếm được từ Phật Di Lặc là [Kung-fu Cult Master], có khả năng được sử dụng để ban sức mạnh mạnh mẽ cho những thuộc hạ trong giới võ thuật, nhưng dưới sự ảnh hưởng của quyền năng thì bọn hắn cũng sẽ tuyệt đối phục tùng với nữ giáo chủ.
Thậm chí, bọn hắn sẽ tự động hành động theo mong muốn của Luo Hao mà không cần nàng ra lệnh.
Nữ giáo chủ cũng rất hài lòng với quyền năng này – Nàng chưa bao giờ quan tâm đến lòng trung thành của thuộc hạ, nhưng quyền năng [Kung-fu Cult Master] giúp nàng xử lý rất nhiều phiền phức không đáng có.
×— QUẢNG CÁO —
“... Không hẳn là ‘hứng thú’, nhưng đúng là ta có một số thí nghiệm ma thuật cần nữ phương sĩ này hỗ trợ.” Thiếu niên bị mọi người coi là Thần Linh trả lời như vậy.
“Được, vậy ngươi cứ việc sử dụng nàng, nếu chết bản giáo chủ sẽ đổi người khác.”
“Khả năng rất cao sẽ không chết, nhưng có thể sẽ có một vài tác dụng phụ. Ta cũng không chỉ cần một người.”
“Ngươi là phó giáo chủ, trong Thánh Giáo cũng chỉ đứng dưới mỗi bản giáo chủ mà thôi. Không cần quan tâm những vấn đề lặt vặt này.”
Ngừng một chút, Luo Hao lại nói tiếp: “Nhưng ngươi cũng cần chia sẻ kết quả của thí nghiệm ma thuật với bản giáo.”
Nữ giáo chủ không phải là kẻ kiêu ngạo không biết thỉnh giáo người khác, nàng vẫn luôn có lòng cầu tiến mãnh liệt và quyết tâm phải đạt đến đỉnh cao nhất trong tất cả các lĩnh vực.
Tuy vậy lòng tự trọng của Luo Hao không cho phép nàng nói “cho ta nghiên cứu cùng ngươi”, nên thiếu nữ quyết định yêu cầu hắn chia sẻ kết quả thí nghiệm với Thánh Giáo – với điều kiện chỉ một mình nàng có quyền xem.
“Được, ta sẽ cung cấp một bản luận văn đầy đủ về [phương thức ô nhiễm linh hồn] và [nghiên cứu về ảnh hưởng của sự thay đổi trong linh hồn lên tiềm thức] cho giáo chủ sau khi đã hoàn thành thí nghiệm.”
Masamune biết rõ suy nghĩ của thiếu nữ giáo chủ trước mắt, hắn cũng vui vẻ phối hợp để giữ mặt mũi cho nàng trước thuộc hạ.
Thí Thần Giả cùng một vị là Thần Linh đang nói chuyện với nhau, hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng cùng nhân quyền của những người trong cuộc, nhưng không có bất kỳ ai dám ngắt lời.
Nữ Phương Sĩ lúc này đã tỉnh táo lại, sự sợ hãi trong lòng nàng bây giờ đang dâng cao như nước thủy