Chiếc thuyền hạ xuống sườn núi, thanh niên cùng thiếu nữ bước lên chiếc thảm đỏ được phủ đầy hoa dẫn đến điểm cao nhất của Đại Hán Dương.
Masamune bước đi phía trước, nắm tay dắt Luo Hao giáo chủ theo sau, mà nữ giáo chủ cũng hiếm hoi không có phản đối hành động của hắn.
Hai năm nay, loại hành động này giữa hai người thực sự có thể nói là không nhiều - Nữ giáo chủ hơi thiếu một chút thường thức giữa nam nữ, không biết thế nào là “giữ ý” với hắn, nhưng lễ nghi nặng nề lại khiến nàng rất để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc đen như tơ lụa đang đi đằng sau lưng hắn, Tokoyogi Masamune mở lời.
“Thật xin lỗi, ta cũng không định tổ chức theo [Tam Thư Lục Lễ]. Cách làm đó cũng không phù hợp với chúng ta.”
Tam Thư Lục Lễ là phương pháp tổ chức đám cưới truyền thống, với [Lục Lễ] là sáu bước truyền thống để tổ chức đám cưới: Ngỏ lời cầu hôn, xem ngày sinh và tên, xem bói toán, gửi quà cưới đến nhà gái, chọn ngày tổ chức đám cưới và đón dâu.
Nếu tổ chức đám cưới theo [Lục Lễ], đám cưới sẽ được đại diện bởi cha mẹ của nhà trai cùng nhà gái, cô dâu cùng chú rể không có quá nhiều quyết định trong việc tổ chức đám cưới của mình.
Đương nhiên điều đó không áp dụng cho hai vị Đại Ma Vương.
“Ngươi làm vậy mới đúng, gia tộc Luo là cái thá gì mà dám đại diện Luo Hao ta? Còn ngươi… Ngươi mà có người thân thì bản giáo chủ mới ngạc nhiên.”
“Cảm ơn giáo chủ cô nương đã ủng hộ ~”
Cùng thanh niên bước trên thảm đỏ, vòng qua một đoạn sườn núi, đập vào mắt Luo Hao là cảnh tượng nơi đỉnh núi.
Hàng loạt các vòng hoa mẫu đơn xen kẽ màu đỏ trắng được đặt phủ đầy mặt đất, chỉ để lại một khoảng trống tròn duy nhất ở chính giữa trung tâm.
Ở đó, một chiếc bàn đá đặt hướng về phía hoàng hôn, trên mặt bàn là hai chiếc ly rượu nhỏ.
“... Ngươi chuyển bàn đá chúng ta uống trà từ Ngũ Ngục Thánh Giáo tới đây?”
“Đúng vậy.” Masamune giải thích: “Ta cảm thấy không có ai xứng làm [Người chứng giám] cho chúng ta, vậy thì lấy trời đất làm chứng, lấy bàn trà làm [nhân chứng], không phải là rất không tệ sao?”
Bàn tay đang nắm lấy thanh niên tóc đen của Luo Hao hơi siết chặt.
Đâu chỉ là không tệ. Thậm chí, phải nói như vậy mới là hợp ý của nàng.
Luo Hao là Ma Giáo Giáo Chủ - Nàng coi trời bằng vung, coi thường thuộc hạ, càng coi thường “người bình thường”. Theo cái nhìn của Luo Hao, trong hàng tỷ người trên thế giới cũng không có kẻ nào có thể sánh ngang với nàng… Có lẽ bây giờ có một cái.
Vì vậy, hôn lễ của nàng không có ai xứng làm [người chứng giám].
Tay phải tiếp tục dắt thiếu nữ về phía bàn đá, Masamune gảy nhẹ ngón trỏ cùng ngón giữa trong không khí, ánh sáng của ma thuật lấp lóe trên đầu ngón tay hắn.
Bỗng có một cơn gió xuất hiện trên đỉnh núi, thổi bay tất cả các cánh hoa đỏ trắng đang trải đầy mặt đất, sau đó lại cuốn chúng lả tả rơi xuống xung quanh Luo Hao cùng Masamune.
Giống như là lạc vào trong biển hoa.
“Phó giáo chủ, tổ chức hôn lễ thì có liên quan gì đến chuyện Tà Thần sắp tấn công?”
“Giáo chủ cô nương lúc này mới hỏi thì không phải là đang phá bầu không khí sao… Ta còn tưởng việc nghĩ ra “mưa hoa” sẽ khiến cô nương cảm động bất ngờ.”
“Khi ta mới nhậm chức giáo chủ Thánh Giáo, đám Phương Sĩ trong giáo cũng đã làm như vậy nhiều lần.”
“Sau đó?”
“Bọn hắn đều bị ta giết sạch.” Luo Hao nói, ngữ khí vẫn lạnh lẽo như băng. “Lãng phí tài nguyên, còn khiến thế nhân cho rằng Luo Hao ta có tâm tính nữ nhi, tội đáng chết.”
Nhưng mà giáo chủ cô nương rõ ràng có a.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
×— QUẢNG CÁO —
Thanh niên tóc đen quay đầu, trên mặt lộ vẻ lúng túng.
“Ách… Không, không có. Lần sau ta sẽ chú ý.”
“Không cần. Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, phó giáo chủ.”
“... Tà Thần sắp tấn công, giáo chủ cô nương.” Masamune nở nụ cười: “Ta tự tin chúng ta có thể chiến thắng bọn chúng, nhưng ai biết chuyện gì có thể xảy ra?”
“Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ thua?”
“Không. Ta nghĩ chúng ta sẽ thắng, nhưng ta cũng muốn cưới cô nương càng sớm càng tốt.”
“Nguỵ biện.”
Nữ giáo chủ cùng Masamune đi tới đứng song song trước bàn đá, nàng nghiêng mặt nhìn thanh niên tóc đen - kẻ có thể nói là khắc tinh của nàng, trong ánh mắt là nghiêm túc chưa từng có.
“Luo Hao ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày tham gia [hôn lễ], càng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cùng người khác tổ chức [hôn lễ]. Nhưng ta cũng sẽ không phủ nhận tình cảm của mình.”
“Ta không biết [Hình chiếu của Tà Thần] trong lời nói của ngươi mạnh mẽ như thế nào, nhưng ta không bao giờ muốn lý do tổ chức hôn lễ giữa ta và ngươi là vì áp lực từ bên ngoài.”
“Giáo chủ cô nương….”
“Phó giáo chủ, nghe ta nói.” Luo Hao đặt một ngón tay lên miệng của Masamune, ngăn chặn lời hắn định nói. “Phu quân của ta nhất định phải là một anh hùng mới có thể xứng với ta. Vì vậy, ngươi nhất định phải là một anh hùng, phó giáo chủ.”
… Để một vị có “chí hướng” Tà Thần làm anh hùng?
… Luo Hao hình như hiểu nhầm chút gì, nhưng cũng tốt.
Tà Thần thực tập sinh thực sự rất yêu thích vị nữ giáo chủ này, cũng rất vui lòng vì nàng mà chủ động làm ra một số hành vi đặc biệt, nhưng điều đó không thay đổi bản chất của hắn là một kẻ tương đối ích kỷ.
Bản thân khái niệm của [Hôn lễ] vốn là có tính thần bí nhất định, là sự công nhận của [thế giới]