Trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ, tường bốn phía sơn màu trắng, không có bất kỳ vật dụng trang trí nào.
Bình thường, căn phòng như vậy hẳn phải khiến người khác cảm thấy một cảm giác tinh khiết và sạch sẽ, nhưng tất cả các nhân viên cấp D có “may mắn” được tiến vào căn phòng này đều kể rằng căn phòng tràn ngập cảm giác buồn nôn, hỗn loạn,... cùng cảm giác sợ hãi vô bờ bến.
Đúng, họ thề đó là sự thật trước khi được vô số nghiên cứu viên đưa đến phòng phẫu thuật để tiến hành nghiên cứu.
Kinh nghiệm nhiều năm của Tổ chức đã chứng minh: nội tạng chứa trong bình thủy tinh kín vừa là tiêu bản tốt, vừa không thể phát tán “ô nhiễm” ra ngoài không khí.
Ngày hôm nay, căn phòng vẫn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lẩm bẩm của thiếu niên cùng tiếng gõ bàn phím vang vọng giữa các bức tường. Dù vậy, hai binh sĩ gác ngoài cửa vẫn vạn phần căng thẳng, vểnh tai cố gắng nghe rõ những âm thanh nhỏ nhất – Đây là nhiệm vụ mà O5 Nghị Hội giao cho những binh sĩ này.
Chỉ tiếc nhiệm vụ này chú định là sẽ không có kết quả gì.
“Nya tỷ, ngài xem giúp ta mô hình ma thuật này có được không?” Thiếu niên ánh mắt lộ ra vẻ khát vọng, nhìn về phía bên trái giường bệnh.
Trong mắt người bình thường, nơi đó hoàn toàn trống rỗng và không có bất kỳ vật thể nào. Vô số nhà nghiên cứu của tổ chức SCP đã thử sử dụng mọi công cụ đo lường tối tân – bao gồm quét laser, hồng ngoại, thậm chí cắt lát nghiên cứu não bộ của nhân viên từng “tiếp xúc” với SCP-1920-2 để nghiên cứu nhưng hoàn toàn vô dụng.
O5 Nghị Hội đã kết luận, thế giới này không ai có thể nhìn thấy SCP-1920-2, trừ khi được chính bản thân SCP-1920-2 cho phép.
Đồng thời, có nghiên cứu viên từng thắc mắc, tại sao không nghiên cứu cấu tạo não bộ của thiếu niên tên là “Tokoyogi Masamune” kia?
Khi hắn hỏi câu hỏi đó với cấp trên của mình - Giám đốc Cơ sở TH-1, hắn chỉ nhận được ánh nhìn thương hại cùng sự sợ hãi từ đồng nghiệp.
Hắn không hiểu vì sao, nhưng đồng nghiệp hắn biết rõ tên này đã phạm vào "cấm kỵ”. Dù căn phòng thu nhận SCP-1920 cách đó rất xa, nhưng “khoảng cách” chưa bao giờ có ý nghĩa gì với vật phẩm cấp [Apollyon].
Giám đốc Cơ sở TH-1 cũng biết rõ, hắn chỉ đơn giản viết hai câu báo cáo cho O5, rồi mười lăm phút sau cử binh sĩ đi dọn dẹp những gì còn sót lại của nghiên cứu viên đặt câu hỏi ngu xuẩn kia.
Trong căn phòng màu trắng, thiếu niên vẫn nâng laptop của mình, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn thiếu nữ trước mặt.
Thiếu nữ có dáng người nhỏ nhắn, độ tuổi chừng 14-15, bên ngoài mặc một kiện váy ngắn đen với hai ống tay trắng. Bộ váy kiểu dáng đáng yêu kết hợp cùng gương mặt nhỏ nhắn, vẫn còn có chút tính trẻ con và xinh đẹp quá đáng kia khiến thiếu niên đưa ra kết luận: nếu Nya tỷ đi trên đường chắc chắn sẽ có tỉ lệ quay đầu ngắm 100%.
“Hm?”
Thiếu nữ tóc bạc mắt xanh rõ ràng đang suy nghỉ viển vông điều gì, đột nhiên nghe thấy lời nói của Tokoyogi Masamune khiến nàng có chút giật mình. Sợi tóc bạc trên đỉnh đầu nàng uốn ngược lên, làm thành một dấu (?). Sau đó, dấu (?) biến thành dấu (!), thiếu nữ được gọi là “Nya tỷ” vui vẻ trả lời.
“Masamune thật chăm chỉ, đã hoàn thành được nhiều bài tập như vậy sao! Nhanh cho ta xem...”
Từ sau lưng Nya, hai dị vật chỉ có thể được miêu tả là “xúc tu màu tím”, kết cấu rõ ràng làm từ nguyên liệu hữu cơ vươn ra nhận lấy máy tính xách tay của Masamune.
Chúng linh hoạt mang máy tính đến trước mặt thiếu nữ, nàng ngồi xuống, hai tay múa trên bàn phím bắt đầu đánh giá phần bài tập mà thiếu niên đã hoàn thành.
Hàng loạt hình vẽ của các mô hình bí thuật từ đơn giản đến phức tạp được phản chiếu từ màn hình máy tính lên cặp mắt kính Nya đang đeo, khiến nàng nhìn giống như là các mỹ thiếu nữ thiên tài khoa học chỉ tồn tại trong huyễn tưởng.
Tokoyogi Masamune có thể lấy danh nghĩa của bất kỳ Thần Linh nào để thề rằng 0.1 giây trước cặp kính đó không hề tồn tại.
Hai phút sau, thiếu nữ dùng xúc tu gỡ xuống mắt kính, đưa ra đánh giá của mình. ×— QUẢNG CÁO —
“80% các mô hình đều chính xác, chỉ có 5% là phạm sai lầm nhỏ trong tính toán; 15% mô hình có phương vị hơi sai lệch, là do Masamune chưa bao giờ nhìn thấy [Thiên thể trùng tụ] trong thực tế...”
Nói đến đây, Nya ánh mắt như sáng lên, giọng nói tràn đầy vui vẻ nhìn vào đôi mắt tím của thiếu niên.
“Chúc mừng ngươi, Masamune! Ngươi thực sự là một thiên tài, xét riêng về trình độ và kiến thức về [Bí thuật], ngươi bây giờ đã có thể so sánh cùng các [Bí thuật sư học đồ] rồi!”
“Đều là nhờ vào Nya tỷ dạy tốt.... nếu không có tỷ tỷ, ta có lẽ bây giờ đã điên mất rồi.” Thiếu niên khiêm tốn thở dài.
Thiếu niên tên đầy đủ là “Tokoyogi Masamune”, nam, 16 tuổi, đôi mắt vốn màu đen của hắn giờ đã chuyển thành màu tím sau khi “sống lại”.
Nhìn chăm chú vào Nya, Tokoyogi Masamune nhớ lại ngày hắn gặp được thiếu nữ.
Ngày đó, sau khi bị chiếc xe tải hất văng hơn 10m trên đường, Masamune hiểu rằng hắn đã chết. Linh hồn hắn “đứng nhìn” thi thể của mình bị mưa ướt sũng, nhìn thấy lái xe tải say xỉn hốt hoảng chạy tới kiểm tra hơi thở của hắn rồi lên xe chạy đi, nhìn thấy một đám bác sĩ và y tá đưa hắn về bệnh viện.
Tokoyogi Masamune biết những bác sĩ này đang đưa hắn tới nhà xác.
Trong trạng thái linh hồn, Masamune suy đoán chắc hẳn sau không lâu hắn sẽ tan biến. Vì vậy, Masamune quyết định nhân cơ hội này phải nghiên cứu thật tốt sự khác biệt giữa “linh hồn” và “nhân loại”.... bằng cách dùng mắt.
Hắn vẫn luôn là người rất thích học hỏi đủ loại kiến thức mới.
Sau đó, thiếu niên phát hiện trên mu bàn tay phải của hắn không biết lúc nào có thêm một đồ án kỳ lạ, hình ngôi sao nhọn tám cánh.
Tuân theo bản năng, hắn dùng tay trái đụng vào đồ án đó – rồi hắn liền bị đồ án hút vào trong một không gian tăm tối.
Không gian đó không có ánh sáng, không có vật chất, không có thời gian, không có không gian – chỉ có hắn – Tokoyogi Masamune là “thứ” duy nhất tồn tại. Thiếu niên