Từ trong căn phòng đóng kín, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên.
Ở bên ngoài cửa, vua Uther Pendragon với bộ râu quai nón cùng gương mặt rắn rỏi dừng bước chân của mình.
Ánh mắt hắn lo lắng nhìn vào cánh cửa, chờ đợi tin tức tốt từ vị pháp sư cố vấn - người chưa bao giờ từng làm hắn thất vọng.
Cánh cửa bật tung ra.
Hoa chi ma thuật sư vẫn trong bộ áo bào pháp sư trắng thường ngày, trên tay bế một bọc tã lót.
Hắn hướng về vị vua của Vương Quốc Anh nở nụ cười:
“Chúc mừng ngài, vua Uther. Hoàng hậu Igraine đã sinh cho ngài một đứa [con trai], rất khoẻ mạnh.”
Uther Pendragon không quan tâm đến đứa [con trai] này của mình, hắn quan tâm đến việc khác.
Hai bàn tay xoắn vào nhau, thể hiện tâm trạng của vị vua lúc này.
“Kế hoạch của chúng ta… có thành công không?”
“Thành công, vua của ta.” Trong một nháy mắt, Merlin trên gương mặt thoáng qua vẻ nào đó khó tả, nhưng rất nhanh liền bị vẻ hứng thú thay thế. “[Tim rồng] cấy ghép thành công, con của ngài sẽ trở thành vị vua còn vĩ đại hơn cả ngài, trở thành truyền thuyết của Britain.”
Vẻ lo lắng tan biến, vua Uther nở nụ cười thoải mái, tiếng cười của hắn vang vọng trên hành lang.
“Ha ha ha, tốt tốt! Rất tốt! Như vậy, ta đặt tên ngươi - con của ta - là… Arthur Pendragon!”
“Bệ hạ.” Khóe miệng của Merlin cũng nhếch lên. “Ta nghĩ con của ngài cũng cần một cái tên nữa… Dù chỉ có ngài, ta cùng Kỵ sĩ Ector biết, nhưng con ngài xứng đáng nhận được tên của riêng mình.”
Chính vị pháp sư cố vấn này cũng không hiểu vì sao hắn lại muốn làm như vậy. Vì lòng thương cảm? Không phải… Merlin không phải nhân loại, hắn cũng không hiểu cảm xúc của nhân loại.
“Hừm… Vậy thì gọi là [Artoria] đi.”
Suy nghĩ một lát, vua Uther cũng miễn cưỡng gật đầu, dù không mấy vui vẻ. Hắn nói ra một cái tên, đồng thời cũng cảnh cáo nhìn pháp sư cố vấn của mình.
“Merlin, ta nghĩ ngươi biết rõ…”
“Rõ hơn ai hết, bệ hạ.”
“Vậy là tốt rồi, ta đi xem Igraine.”
Nhìn bóng lưng của vị vua bước nhanh vào trong phòng, không thèm quan tâm đứa con mới sinh của mình, Merlin thu tầm mắt lại.
Hắn bế đứa trẻ sơ sinh vào phòng thí nghiệm ma thuật.
Để cho con của vua Uther xuất hiện trước mắt người đời với tư cách là [Arthur Pendragon], hắn vẫn còn một vài điều chỉnh cần phải làm...
———
Morgan Le Fay ngồi một mình trên bàn ăn, dùng dao nĩa cắt miếng thịt nhỏ trên đĩa, nuốt vào trong miệng. Những món ăn mà bình thường nàng rất thích thú bây giờ cũng mất đi hương vị, ăn vào chẳng có chút cảm giác nào.
Nữ hài hỏi người hầu gái bên cạnh:
“Phụ thân hôm nay cũng không rảnh ăn trưa cùng ta sao?”
“Vua Uther rất bận công vụ, công chúa điện hạ. Bệ hạ có chuyển lời sẽ ăn trưa cùng ngài lần sau.”
Nữ hầu đang nói dối.
Morgan Le Fay rất nhạy cảm, nàng có thể cảm nhận được liệu người khác có đang nói dối nàng hay không. Vì vậy, nàng cũng biết vị tiên sinh mình thường gặp trong giấc mơ không hề nói dối khi nói rằng hắn muốn làm bạn của mình.
Từ lời nói của nữ hầu, Morgan cảm nhận được là [qua loa] cùng [không quan trọng].
“Ta ăn xong.”
“Vâng, công chúa điện hạ. Mời ngài về phòng nghỉ ngơi, buổi chiều và buổi tối ngài vẫn còn khoá học cần tham gia.”
Morgan Le Fay dừng lại một chút, sau đó bước xuống ghế, đi ra khỏi phòng ăn.
Ngày trước nếu như nàng ăn xong, các nữ hầu sẽ rủ nàng ra vườn hoa ngắm hoa, hoặc sẽ có người cùng nàng trò chuyện.
Nhưng bây giờ, dù bước một mình trên hành lang, cúi đầu tỏ rõ thái độ [Ta đang rất không vui] thì cũng sẽ không có ai tiếp cận nữ hài.
Tất cả mọi người đột nhiên giữ một khoảng cách cùng Morgan, giống như nàng đã trở thành một nguồn bệnh truyền nhiễm nào đó đáng sợ.
Từ lúc nào bắt đầu?
“Arthur…”
×— QUẢNG CÁO —
Morgan nói nhỏ tên của hoàng đệ mới được Vương Hậu Igraine sinh ra cách đây không lâu.
….
“Morgan cảm thấy buồn sao? Đệ đệ của Morgan nhận được quan tâm cùng sủng ái, còn chính mình lại mất đi sự quan tâm của tất cả mọi người.”
Vẫn là cánh đồng xanh bát ngát, vẫn là căn nhà đá đơn sơ mà đầy đủ.
Thanh niên trong bộ trường bào đen ngồi trên ghế đối mặt với trưởng công chúa Morgan Le Fay, tách trà trên tay dường như chưa bao giờ thay đổi.
Chỉ có chính hắn biết trước đây vài tiếng, Vivian vẫn ngồi ở vị trí của Morgan hiện tại.
“Tiên sinh, không phải. Ta biết hoàng đệ sẽ tiếp quản ngôi vua của phụ thân, nên cũng không trách thái độ của mọi người.”
“Dù là bọn hắn không muốn Morgan học ma thuật nữa?”
“...”
Masamune đứng lên bước ra ngoài căn nhà. Khi hắn quay trở lại, trong tay đã có thêm một bông hoa trắng.
“Nữ giáo viên của ngươi không muốn dạy Morgan thêm các kiến thức mới, mà tập trung vào [ôn tập]... Gia tăng các chương trình học về lễ nghi của hoàng thất cùng chính trị…”
Hắn điểm đến là dừng.
Lấy trí thông minh của Morgan, có lẽ chính nữ hài cũng đã đoán được những động tác đó của phụ thân mình có ý nghĩa như thế nào.
“Morgan sẽ không từ bỏ ma thuật. Chỉ cần ta có thể thể hiện cho phụ thân, Merlin cùng mọi người rằng Morgan rất có thiên phú và có thể giúp đỡ bọn hắn, chắc chắn mọi người sẽ không để Morgan đi!”
Nữ hài kiên cường kháng nghị.
Thật là một nữ hài tinh khiết, ngây thơ… Điều đó chỉ làm cho sự thay đổi sau này của nàng càng sáng chói.
Tokoyogi Masamune hoàn toàn không hề định thay đổi [vận mệnh] của Morgan Le Fay, nhưng có lẽ hắn sẽ giúp nữ hài tránh khỏi những vấn đề tàn nhẫn nhất.
“Tiểu công chúa thực sự rất hiểu chuyện. Nếu vậy, với tư cách là bạn của ngươi, ta cũng cần phải giúp đỡ Morgan một chút… Hôm nay ta sẽ dạy ngươi một nội dung mới, được chứ?”
Morgan bị hắn thu hút chú ý, gương mặt sáng lên hỏi.
“Nội dung mới sao tiên sinh?”
“Đúng, về cách chế tạo vật phẩm ma pháp… Có lẽ có ngày Morgan chế tạo được [Binh Khí Thần Tạo] cũng không biết chừng.”
“Tiên sinh ngài đùa ta.” Nữ hãi bĩu môi. “Các giáo viên ma thuật của ta đều nói rằng [Binh Khí Thần Tạo] chỉ có Thần Linh có thể chế tạo, làm sao lại có thể học được?”
“Các giáo viên ma thuật của Morgan nói sai rồi… Binh Khí Thần Tạo có thể do Thần Linh, hoặc chính [Hành tinh] chế tạo, đồng thời cũng có thể có những ma thuật sư đạt đến trình độ cực kỳ cao trong lĩnh vực chế tác và có liên hệ đặc biệt