Dùng bàn tay mở ra cửa hàng rào gỗ, Morgan đi vào trong vườn, sau đó nhẹ nhàng khép cửa sau lưng.
Nàng vẫy vẫy tay chào hỏi vài hình bóng trong suốt đang cắt tỉa các bông hoa trong vườn, cũng được chúng vui vẻ đáp lại.
Morgan biết các hình bóng này là Fairy - Những sinh vật thần bí đã từng xuất hiện trên hành tinh, nhưng bây giờ đã gần như hoàn toàn biến mất.
Có lẽ chỉ ở địa phương kỳ diệu tràn đầy ma lực này mới có thể thấy chúng kết thành tộc đàn, chủ động xuất hiện trước mặt người khác đi… Mặc dù nàng cũng không hoàn toàn là “người”.
Thiếu nữ dừng bước trên thềm đá, chỉnh trang lại trang phục, thậm chí dùng ma thuật triệu hồi ra dòng nước để kiểm tra lại dung mạo của bản thân. Sau khi gật đầu hài lòng, Morgan mới nhẹ nhàng gõ cửa.
“Tiên sinh, ta tới rồi.”
“Vào đi, Morgan. Hôm nay đến hơi muộn à?”
Giọng nói nam tính trẻ trung vang lên, Morgan cũng theo đó mở cửa tiến vào trong căn phòng.
Giống như hôm qua, như tuần trước, lại như vô số ngày trước đó mà không hề có một chút thay đổi nào ---
Thanh niên tóc đen mắt tím với gương mặt tuấn mỹ, dáng người thon thả ngồi trên ghế đá, nhâm nhi tách trà trên tay.
Trên mặt bàn, một tách trà rỗng đặt trước ghế trống, chờ đợi vị Công Chúa Tinh Linh ngồi xuống.
“Vẫn uống trà với sữa, không đường?”
“... Tiên sinh, ta đã rất lâu không cho sữa vào trong trà, ta đã không còn là trẻ con.”
Morgan Le Fay khó chịu phản bác thanh niên tóc đen.
“Thật đáng tiếc, Morgan lớn lên liền không đáng yêu nữa… Mặc dù ta cũng công nhận thêm sữa vào trà là một lựa chọn rất tồi, không hổ là quốc gia nổi tiếng với ẩm thực hắc ám.”
“Ngài lại nói những lời khó hiểu.”
Britain tại thời điểm này làm sao lại có thể xưng là một quốc gia? Là một vương quốc cũng còn vô cùng miễn cưỡng…
“Morgan coi là ta nói linh tinh là được.”
Tokoyogi Masamune đặt tách trà xuống bàn, sau đó trầm ngâm nhìn Công Chúa Tinh Linh.
“... Chúng ta không ôn tập lại kiến thức ma thuật sao, tiên sinh?”
“Ngươi không phải đến đây hôm nay để học ma thuật, Morgan.” Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Morgan Le Fay, khiến nàng mất tự nhiên dùng tay nghịch mái tóc vàng của mình.
“Đã rất lâu không thấy Morgan bị rối loạn cảm xúc như vậy. Lần cuối cùng là lúc ngươi kể với ta về việc Uther sắp xếp đám cưới với Lothus, đúng không?”
“Đúng vậy, tiên sinh.”
Morgan Le Fay thở dài, không cố gắng tiếp tục che giấu cảm xúc của mình. Nàng thả lỏng cơ thể dựa vào ghế, trong hai mắt bắt đầu bốc lên sương mù.
“Tiên sinh, ta phát hiện… [Hoàng đệ] của ta lại không phải là nam tính.”
“Ồ. Morgan có muốn kể chi tiết với ta không? Bao gồm cả những cảm xúc của ngươi lúc này.”
“...”
“... Ta hiểu.” Nhìn gương mặt quật cường của nàng, Masamune gật đầu. Hắn đứng dậy bước ra ngoài căn nhà đá, sau đó đóng cửa lại.
Từ đằng sau cánh cửa bắt đầu vang lên tiếng thút thít rất nhỏ.
Công Chúa Tinh Linh thực sự cam tâm chấp nhận sự thật mà nàng phát hiện sao? Làm sao có thể được.
Trong mười lăm năm qua, Morgan Le Fay luôn tin tưởng rằng tất cả những gì mà nàng phải gánh chịu - bao gồm sự ghẻ lạnh của phụ vương, sự thờ ơ của mọi người trong lâu đài, hay thậm chí là danh tiếng xấu xa trong dân chúng - đều xuất phát từ việc nàng là nữ tính nên không thể kế thừa Vương vị.
Từ nữ hài đến thiếu nữ, lại đến bây giờ, nàng vẫn luôn tin rằng chỉ cần hoàng đệ của nàng lên ngôi Vương, sau đó nàng thể hiện ra năng lực ma thuật trác tuyệt của mình cùng với mong muốn phụ tá hoàng đệ thì mọi thứ sẽ thay đổi.
Trên gương mặt của Masamune nở ra nụ cười chế giễu.
×— QUẢNG CÁO —
Từ đầu đến cuối, tất cả những gì đang xảy ra đều là theo kế hoạch của Merlin và Uther.
Nhưng không giống như kế hoạch ban đầu của bọn hắn, lần này viên hành tinh này xuất hiện một kẻ loạn nhập.
‘Merlin a Merlin… Ngươi thân là phi nhân loại, lại đem lòng yêu quý toàn bộ [nhân loại], từ đó lập kế hoạch cứu vớt bọn hắn… Có lẽ trong mắt ngươi chỉ là số phận của một vài cá thể thì không thể nào so sánh với toàn bộ chủng tộc, đúng không?’
Đây là logic thường thấy.
Thế giới này muốn tiếp tục phát triển, không thể nào không làm ra hi sinh. Thần bí dần suy sụp sau thời đại của Thần, kỳ tích biến mất, thần linh rút lui, các loài sinh vật huyễn tưởng trốn đi kéo dài hơi tàn.
Vortigern có thể nói chính là hi vọng cuối cùng của [thần bí] trên viên tinh cầu này.
Vì vậy, để đảm bảo nhân loại sẽ lên ngôi thành chủng tộc đứng trên đỉnh của chuỗi thực vật, Britain cần sinh ra một vị Vương hoàn mỹ đủ để chiến thắng hắn.
Mà Morgan… Chỉ là một quân cờ đáng thương bị hi sinh để trải đường cho Arthur Pendragon.
‘Nhưng mà lần này có ta tham dự, ít nhất sẽ không để câu chuyện có một cái kết cục nhàm chán như vậy.’
Có lẽ Tokoyogi Masamune có năng lực ngăn cản bi kịch này phát sinh, nhưng hắn không muốn.
Hắn vẫn đang chờ đợi.
Chờ đợi khoảnh khắc khi vị Công Chúa Tinh Linh hoàn toàn hóa mình trở thành [Yêu Cơ] - Khi ánh sáng hóa thành bóng tối, khi hi vọng hóa thành vực sâu, không biết Morgan sẽ thay đổi như thế nào?
Sẽ rất thú vị.
Không phải là Masamune không biết suy nghĩ trong đầu mình rất không bình thường, thậm chí là hơi biến thái… Nhưng hắn thực sự cảm thấy rất thú vị!
Masamune rất thương tiếc số phận của Ma Nữ Morgan, nhưng hắn thương tiếc cùng có cảm tình là [Ma Nữ Morgan], không phải là [Công Chúa Tinh Linh Morgan].
‘Nya tỷ, Daoloth bệ hạ… Các vị đến cùng nhét vào lý trí cùng linh hồn ta những vật gì a…’
Mười lăm năm bị [Hỗn loạn] giày vò không ngừng nghỉ, Masamune không