Ở bên kia chiến trường.
Phu Nhân Aisha ra lệnh cho hóa thân đại ma quỷ tiếp tục dùng kiếm chém rơi mũi tên, sau đó lại dùng quyền năng [Sống hay Chết] để kêu gọi cơn gió của mùa Đông đến, thổi về phía Dị Thần có tên là Laksmana trước mặt.
Đằng sau tu nữ Ấn Độ, tiếng đất đá đập xuống mặt đất ầm ầm vang lên.
Dị Thần Sita tiếp tục dâng từng lớp núi đồi, đối mặt với hàng vạn vạn con khỉ không ngừng lao tới.
Khỉ trắng kiêm Thần Gió Hanuman dùng thần tốc bay lượn, vung gậy tấn công Sita từ bốn phía. Sức mạnh của nó không thể so được với Rama hay Ma Vương Mười mệnh, nhưng nó cũng là Thần Thép - từng cú vung gậy đều mang sức mạnh vạn cân, như là Hercules trong thần thoại Hi Lạp.
Đôi mắt thủy tinh của Sita liếc nhanh chóng di chuyển theo đầu mũi gậy, mỗi khi đòn tấn công của Hanuman gần đánh trúng là lại có một thân cây khổng lồ mọc từ dưới đất lên, ngăn cản nó rồi bị đánh gãy.
Bỗng nhiên cả Laksmana và Hanuman cùng dừng lại động tác, quay người nhìn về thần điện to bằng nắm tay ở xa.
“Đại ca!!”
“Điện hạ….”
Bọn hắn có thể cảm ứng được.
Với tư cách là em trai cùng thuộc hạ của vị Anh Hùng nổi tiếng nhất trong lịch sử Ấn Độ, bọn hắn có mối liên hệ qua thần thoại với Rama, có thể cảm nhận được rằng Rama đã chiến bại, lâm vào ngủ say.
Ngay lập tức khỉ trắng cùng Laksmana bứt ra khỏi chiến đấu, bay lùi về đằng sau cách Sita cùng Aisha vài trăm mét.
Khoảng cách này vẫn chẳng là gì đối với các vị Thí Thần Giả cùng Dị Thần, nhưng đã thể hiện thái độ của bọn hắn.
Laksmana nghiến răng nghiến lợi.
“Sita! Lần này là do ngươi phản bội đại ca, mới dẫn đến hắn lại phải lâm vào ngủ say. Dù đại ca có làm chuyện có lỗi với ngươi, nhưng thù này ta cũng đã nhớ!”
Bên cạnh hắn, Hanuman mở miệng.
“Công chúa Sita… Dù điện hạ không nói, nhưng ta biết hắn vẫn cảm thấy có lỗi về những đã xảy ra trong thần thoại. Sau sự kiện lần này, ta nghĩ điện hạ đã không còn nợ ngài điều gì.”
“Nghĩ hay lắm! Lần sau hắn còn dám xuất hiện, Sita ta sẽ báo lại mối thù mũi tên ngày hôm nay!”
Vị công chúa này trong thần thoại vốn cũng là hạng người có tính tình cương liệt dũng cảm, làm sao có thể chấp nhận lời nói đó của bọn hắn?
“Lần này là vị đồng loại kiêm Thí Thần Giả kia giúp đỡ ta chinh phạt hắn, nhưng lần sau chính thiếp thân sẽ đưa hắn vĩnh viễn ngủ say, dù hắn có được tỉnh lại bao nhiêu lần đi nữa!”
Nghe thấy lời nói này, gương mặt của Laksmana hiện vẻ giận dữ, nhưng ngay sau đó liền bị Hanuman ngăn cản.
“Ngươi--!!”
“Laksmana điện hạ, chúng ta cần phải đi.” Đằng sau lớp giấy cuốn xác ướp, không ai có thể thấy rõ biểu cảm của Hanuman lúc này. “Chúng ta cần phải chuẩn bị để lần sau Rama điện hạ quay lại.”
Rama là Tận Thế Chi Vương - Vận Mệnh ban cho hắn sự bất tử, không thể bị chinh phạt và quay về thần thoại. Dù có bị đánh bại, hắn cũng sẽ chỉ ngủ say, nhưng rồi sẽ lại tỉnh dậy để quay trở lại tiêu diệt tất cả các Ma Vương còn sống sót trên thế gian.
Chỉ khi nào tất các Ma Vương đều đã bị tiêu diệt, Anh Hùng mới có thể có giấc ngủ dài, chờ đợi điểm cuối của thời kỳ tiếp theo đến để tỉnh giấc.
“... Chờ đấy, Sita! Ngươi không xứng đáng làm thê tử của đại ca ta!”
Ném ra lời nói này, Laksmana quay đầu rời đi. Hanuman dường như muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng cũng thở dài, đi theo hắn.
Phu Nhân Aisha có thể cảm nhận được lời nói vừa rồi khiến Dị Thần Sita sắp bùng nổ đến nơi, nhưng nàng cũng không có tâm tình gì để mà trấn an vị công chúa này.
Ngay sau khi thấy Laksmana cùng Hanuman biến mất hẳn, đảm bảo rằng bọn hắn không đang đánh lạc hướng để lởn vởn xung quanh, Phu Nhân Aisha liền chạy về phía thần điện.
Từ kích cỡ của một nắm tay, theo nàng không ngừng lại gần, kích cỡ thực sự của thần điện đen kia cũng dần hiện ra - một tòa điện cao chọc trời, cánh cửa đá đã bị đánh sập, các tảng đá vỡ ra từ cánh cửa vung vãi khắp nơi gần đó.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong, chiếu ra hình ảnh của một thanh niên tóc đen đang nửa ngồi nửa nằm dựa vào cột đá, cùng một bộ thi thể thê thảm không thể tả trên mặt sàn.
“Masamune tiên sinh!”
Phu Nhân Aisha lo lắng vọt vào bên trong, không thèm nhìn thi thể kinh dị còn đang ọc ọc từ cổ ra dung dịch xanh đỏ kia. Nàng thấy hai mắt của thanh niên nhắm nghiền, trên trán có giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, gân xanh trên thái dương còn lộ rõ.
×— QUẢNG CÁO —
Khi trở thành Thí Thần Giả, cơ thể cùng tinh thần bọn hắn đều đã được cường hóa để gia tăng khả năng chịu đựng đau đớn cùng khả năng khôi phục vượt rất xa người thường, vậy mà hắn vẫn có thể bị đau đến mức như vậy…
Phu Nhân Aisha chạy đến bên cạnh Masamune, phát động quyền năng [Sống hay Chết] của mình, hai bàn tay bắt đầu sáng lên tia sáng trắng.
“Masamune tiên sinh, ngài có nghe được không? Ta sẽ dùng quyền năng để chữa trị cho ngài, nhưng ngài cần phải điều khiển nồng độ ma lực của thân thể…”
Tu nữ Ấn Độ biết trình độ ma thuật của Masamune cực kỳ cao, cho dù không cần đến quyền năng của hắn. Thậm chí hắn đã còn từng sử dụng ma thuật thuần túy để chữa thương cho Luo Hao giáo chủ, dù hiệu quả cũng có bị suy giảm nhiều.
Các Thí Thần Giả thường không thể bị ảnh hưởng bởi ma thuật, thậm chí là giảm hiệu quả của quyền năng từ Dị Thần và Thí Thần Giả khác là do thân thể của bọn hắn có nồng độ ma lực quá lớn. Quyền năng [Ma Thuật chi Vương] của Masamune không thể điều khiển được ma lực của Thí Thần Giả khác, nhưng hoàn toàn có thể sử dụng để giảm nồng độ ma lực của mình, khiến ma thuật cùng quyền năng có ảnh hưởng lớn hơn.
Nhưng mà đó là trong điều kiện hắn phải đủ tỉnh táo để điều khiển quyền năng.
Lúc này, trong đầu của thanh niên tóc đen vẫn đang như núi lửa phun trào, cảm giác như xương khớp toàn thân đang bị vắt ra cốt tủy.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của hắn tạo thành - thân thể của Masamune vẫn không bị làm sao, nhưng đây là hậu quả của việc hiến tế “đau đớn” để kêu gọi Tà Thần cấp cao.