Thời kỳ đồ Đồng, 1200 năm trước Công nguyên.
Trong căn biệt thự gỗ, công chúa mắt thủy tinh dùng ma lực triệu hồi dòng nước để dọn dẹp sạch sẽ cơ thể, sau đó mới dùng ma lực để hóa ra bộ váy ghagra choli truyền thống phủ lên người.
Theo lẽ thường, các Dị Thần không cần tắm rửa, nhưng công chúa Sita không muốn mình mang theo một loại mùi vị kỳ lạ nào đó đi lại khắp thế giới.
Nhất là khi loại mùi vị kỳ lạ đó có rất nhiều trên người nàng.
“Công chúa Sita… Ngài không nghĩ thêm một chút sao? Ta thực sự rất ưa thích vẻ ngoài của ngài, cũng rất muốn giữ ngài bên cạnh ta.”
Mái tóc đen của thanh niên có vài giọt mồ hôi, hắn nửa ngồi nửa nằm trên chiếc giường nâng được làm từ vàng thô, dùng đôi mắt màu tím sậm dõi theo từng đường cong lả lướt trên thân thể không một mảnh vải của vị Dị Thần.
Thật mãnh liệt.
Vị công chúa có tính tình cương liệt này không biết là vì thực hiện kế hoạch quá nhiệt tình, hay là vì muốn trả thù vị Anh Hùng kiêm phu quân trong thần thoại kia…
Nói tóm lại, Masamune cảm thấy Dị Thần thật không phải người!
10/10!
“Không, Ma Thuật Vương, đây chỉ là một vụ giao dịch cùng một phần trong kế hoạch. Ta chọn ngươi để thực hiện kế hoạch này chỉ đơn giản là vì ngươi đã có từng cứu ta, đồng thời cũng là Thần Linh nên có thể thực hiện được.”
Giọng nói của Sita êm ái nhưng lạnh như băng đá, không hề giống như vị nữ thần lúc trước còn phối hợp nhịp nhàng với hắn.
Thanh niên bí ẩn nhét chiếc khăn tay nào đó vào trong dị không gian, sau đó cũng đứng dậy khỏi giường, khoác chiếc trường bào màu đen lên người.
“Vậy thì đúng là thật đáng tiếc…”
“Khi kế hoạch thành công, chỉ cần ngươi giết ta liền có thể có được ‘Sita’.”
“Nhưng mà đó cũng không phải là ngươi.” Thanh niên bật cười, sau đó vẫy tay đuổi khách. “Ma Thuật Vương ta cũng không phải là loại người vô lý, nếu như công chúa đã quyết định thì cứ như vậy đi.”
Dùng đôi mắt như thủy tinh ném cho thanh niên một cái nhìn sâu thẳm, công chúa Sita ngay sau đó biến thành ngọn lửa rồi tan biến trong không khí.
“Lửa... Quyền năng được hiện thực từ thần thoại khi phải bước qua [Thử thách của Lửa]... Cũng có thể hiểu được vì sao vị này lại tức giận đến như vậy.”
Masamune lắc lắc đầu, sau đó chỉnh trang lại trang phục trên người.
Phu Nhân Aisha vẫn đang vui vẻ đi “cứu tế” người dân trong tòa thành, mà trong thời gian ngắn quyền năng của nàng sẽ không lại mất khống chế.
Hắn bây giờ đúng là không có gì để làm trong lúc chờ [Hành Lang Tinh Linh] khôi phục lại… Hay là lại nghiên cứu ma thuật? Bí thuật?
Cảm giác đau đầu đã suy giảm rất nhiều, dù vẫn còn âm ỉ nhưng hoàn toàn có thể bỏ qua không quan tâm.
‘Nhưng mà không đúng… Dạo này rõ ràng là [dục vọng] của ta đang bị mất khống chế, cần phải tìm phương pháp xử lý.’
Masamune biết rằng hắn đang bị ảnh hưởng bởi dị hóa.
Có lẽ là do tốc độ tăng trưởng dị hóa trong linh hồn quá nhanh, việc Masamune dùng ‘neo’ để giữ vững lý trí của mình không đạt được hiệu quả như mong muốn.
“Rõ ràng là trước đây ta không phải như vậy…”
Suy nghĩ hồi lâu, thanh niên nhún nhún vai. So với việc hóa điên hoặc trở thành phần tử cả ngày muốn đi phá hủy thế giới, có lẽ như vậy cũng không tính là quá tồi?
Nhưng cần phải tìm cách để tăng cường độ thân thể, nếu không có ngày hắn sẽ chết sớm là chắc chắn.
Masamune đẩy cửa đi ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm Phu Nhân Aisha.
“Xem nào, tình hình là có thể phải ở đây thêm vài ngày nữa… Nên rủ Aisha đi hẹn hò ở đâu?”
- ------
Đã hơn một năm trôi qua.
Kể từ sau ngày hôm đó, Dị Thần Sita biến mất khỏi tòa thành, Masamune cùng Phu Nhân Aisha cũng không chủ động đi tìm nàng.
Bọn hắn bắt đầu lên đường đi du lịch, vượt qua sa mạc, vượt qua các thành phố cổ sẽ bị lãng quên và biến mất theo dòng thời gian.
Xuyên qua những cơn bão cát vàng, hai vị Thí Thần Giả đi tham quan khắp Ai Cập cổ đại.
Thành phố thần thánh cổ Abydos, nơi mà thần Osiris vĩnh viễn nghỉ lại trong thần thoại. Bước giữa các cột trụ của ngôi đền Seti I cổ, Masamune cùng Aisha ngắm nhìn những đỉnh cao của hội họa thời kỳ đồ Đồng, vui vẻ quan sát tập tục tín ngưỡng của bọn hắn.
Thành phố bị bỏ hoang Armana, nơi từng là thủ đô của Ai Cập trước khi bị Ma Vương Mười Mệnh phá hủy. Thanh niên tóc đen lôi kéo tu nữ Ấn Độ đi qua từng khu vực khác nhau của thành phố trên [Con đường Hoàng gia], đồng thời cười chỉ vào những bức tượng của Aten đã bị phá hủy.
×— QUẢNG CÁO —
“Aisha, vị Pharaoh này muốn tạo ra một thần thoại mới về một vị thần Mặt Trời Aten, sau đó để chính hắn trở thành hóa thân của Aten trên mặt đất.”
“Sau đó thì sao, Masamune tiên sinh?”
“Sau đó hắn bị xử lý, giáo hội bị lãng quên, Aten biến mất trong lịch sử.” Thanh niên tóc đen nhún nhún vai, nhìn gương mặt ngạc nhiên của tu nữ Ấn Độ.
“Nếu muốn lập giáo hội, hắn phải thể hiện [kỳ tích] của thần trước, Aisha.”
Bọn hắn đến pháo đài Elephantine, pháo đài phòng thủ giữa biên giới của Ai Cập cổ cùng Nubia. Ở nơi đây, Masamune còn ngạc nhiên phát hiện một số dấu vết của [quyền năng] liên quan đến nước.
Hắn lại giải thích cho Phu Nhân Aisha: “Trong thần thoại hiện đại, Elephantine là nơi ở của một vị thần nước. Nhưng có lẽ đúng ra đây từng là nơi ở của một vị Thí Thần Giả với quyền năng [nước].”
“Vị Thí Thần Giả đó…”
“Chắc hẳn là Ma Vương Mười Mệnh a. Ta đoán hắn từng ở lại đây một thời gian.”
Tại thành phố Thebes, thủ đô của Ai Cập cổ, Aisha lại một lần nữa bùng nổ [Nữ Vương trói buộc], khiến Masamune lại phải vất vả dùng quyền năng của mình để thôi miên cả thành phố.
“Rất rất rất xin lỗi, Masamune tiên sinh! Lại làm phiền ngài rồi!”
“... Tu nữ ngốc.”
Tu nữ Ấn Độ đỏ mặt để mặc Masamune co ngón tay búng vào trán mình, sau đó mới ôm trán nhỏ giọng giải thích.
“Ta cũng không ngờ bọn hắn ở đây nhiều người đến thế… Đông hơn tòa thành lúc trước nhiều lắm!!”
“Đương nhiên.” Masamune thở dài nhìn vị tu nữ giống như mới từ nông thôn lên thành phố. “Thebes tại thời điểm này là thành phố có dân số lớn nhất trên thế giới.”
Từ Thebes, sau khi ra lệnh cho các Tế Ti tại khu điện thờ Karnak cùng Luxor giải quyết vấn đề, Ma Thuật Vương lại cùng Phu Nhân Aisha chuồn đi đến Thung lũng các vị Vua nằm đối diện Thebes.
Bọn hắn tham quan nơi mà các vị Pharaoh được chôn cất sau khi bọn hắn quyết định không tiếp tục xây các Kim Tự Tháp, thậm chí thanh niên tóc đen còn nhận ra nơi đây được rất nhiều ma thuật bảo vệ.
Dù nhiều ma thuật đã bị phai mờ bởi thời gian, nhưng cho dù là vài trăm thậm chí một nghìn năm nữa những kẻ nào muốn xâm lấn nơi đây đều sẽ được chiêu đãi rất tử tế.
Đủ tử tế để có thêm phân bón cho cây xương rồng.
Đương nhiên, hai vị Thí Thần Giả không bị ảnh hưởng chút nào bởi ma thuật.
“Ma thuật được