Lu Yinghua mỗi lần hạ chân xuống bước đi, hắn đều cảm thấy mình bước lại gần Tử Thần hơn một chút.
Nơi đây là đỉnh núi của Đại Hán Dương, ngọn núi cao nhất trong dãy núi Lư Sơn - thánh địa của Ngũ Ngục Thánh Giáo.
Lu Yinghua cũng đã đọc rất nhiều các điển tịch về sự tích của Thánh Giáo, hắn biết sư phụ của hắn vẫn luôn không màng thế sự, chỉ ẩn cư nơi đây gần hai trăm năm nay.
Sau khi thấy Yu Yan cùng Seishuuin Naoki ngồi xuống cạnh bàn trà, hắn rất thức thời đứng yên bên ngoài, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Lời nhắc nhở của Yu Yan vẫn còn vang vọng: “Nếu như không muốn bị giáo chủ dùng Phi Phượng Mười Hai Chưởng giết chết, đừng có lại gần bàn trà.”
“Con oắt con kia vẫn chưa có dấu hiệu quay trở lại sao?”
Mà ở bên kia, Luo Hao dùng âm thanh thanh lệ như tiên của mình để đặt câu hỏi cho Công Chúa Vu Nữ.
“Phu Nhân Aisha đã biến mất được ba năm, nhưng vẫn không thấy có dấu vết gì, giáo chủ.”
“Hừ! Chết đi là tốt nhất!”
Luo Hao khó chịu nhíu mày. Giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh Giáo vẫn luôn rất không ưa máy chế tạo phiền phức kia.
Nhưng dù sao việc để Aisha ở Nhật Bản cũng là theo lời của hắn ngày xưa, Luo Hao cũng không muốn tự ra quyết định trong lúc hắn chưa trở về.
Luo Hao lại quay về phía Naoki.
“Hai lần trước, chúng ta đều thực hiện theo đúng [Nghi thức] nhưng lại vẫn thất bại, nhưng lần này... chúng ta sẽ có [tế phẩm].”
Công Chúa Vu Nữ tiếp lời nàng.
“Tại hạ có thể dùng [Divine Possession] để kêu gọi sức mạnh của đại nhân, nhưng cũng chỉ có thể kéo lại Hoàng Tử Đen trong thời gian ngắn.”
“Toàn bộ các Vu Nữ trong giáo phái cũng đã được điều động, kết hợp cùng phương trận sẽ có thể tạm thời giữ chân vị Vương của Bắc Mỹ.”
Yu Yan cũng đưa ra phán đoán của mình, sau đó chờ nữ giáo chủ quyết định.
“Đã đủ rồi. Ta chỉ cần giải quyết tên ngu xuẩn tự xưng là [Vương] ở Italia, sau đó hai tên còn lại dù có phát hiện ra thì cũng đã muộn.”
Cảm nhận được sát khí rét lạnh trong lời nói của sư phụ mình, Lu Yinghua lại bắt đầu rung rung như sốt rét.
Rất rất rất không đúng.
Sư phụ cùng hai vị kia vừa nói cái gì? [Tế phẩm]? Xử lý [Vương]?
“Lu Yinghua.”
“Vâng!! Sư phụ, ta ở đây!!”
Thân hình của Lu Yinghua thẳng tắp, cơ bắp căng cứng, [Thiết Bố Sam] trải rộng toàn thân.
Nhưng nữ giáo chủ lần này cũng không có hành hạ tên đồ đệ của mình.
Nàng chỉ lườm hắn một cái nhìn đầy sát khí, đến khi hai chân của Lu Yinghua sắp khuỵu xuống mới nói:
“Ta biết đồ đệ ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi. Nhiệm vụ lần này cũng có một phần của ngươi, ta sẽ cho phép ngươi biết được các thông tin cần thiết. Hỏi đi.”
Lời nói của Luo Hao giống như là tiếng trời trong tai Lu Yinghua, khiến hắn cảm thấy cả cơ thể nhẹ bẫng.
Sẽ không bị diệt khẩu. Quá tốt rồi.
“Sư phụ...” Thiếu gia của gia tộc Lu phân vân hồi lâu, sau đó quyết định tốt nhất vẫn không nên hỏi đến chuyện của các [Vương]. “[Nghi thức triệu hồi] lần này của ngài cuối cùng là định triệu hồi cái gì, thưa sư phụ?”
Sau khi Lu Yinghua đặt ra câu hỏi này, hắn liền thấy Luo Hao đặt chén trà xuống bàn đá, sau đó lại đặt cả hai bàn tay lên mặt bàn.
Giống như là đang cảm nhận một cái gì đó. ×— QUẢNG CÁO —
Đồng thời, hắn cũng thấy thái độ của Yu Yan cùng Seishuuin Naoki bỗng trở nên trầm mặc một cách kỳ lạ. Cả hai người dừng động tác trên tay, cùng liếc nhìn về phía đôi bàn tay mà Luo Hao đang đặt trên bàn đá, dường như... đang hâm mộ chiếc nhãn trên tay phải nàng?
‘Khoan đã! Nhẫn? Nhẫn?? Từ khi nào sư phụ đeo nhẫn trên ngón áp út?!?’
Giống như một tia sét nổ vang trong đầu của Lu Yinghua.
Suốt chín năm bị Luo Hao huấn luyện ma thuật, võ thuật, hành hạ từ sáng đến đêm, Lu Yinghua chợt nhận ra hắn chưa bao giờ nhìn thấy tay phải của nữ giáo chủ lộ ra bên ngoài tay áo.
Mà đeo nhẫn trên ngón áp út... Hắn cũng không phải là thiểu năng trí tuệ, đương nhiên biết điều đó đại diện cho cái gì.
“Từ một trăm năm trước, Ngũ Ngục Thánh Giáo cùng Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử đã thống nhất xoá bỏ một số thông tin về trận chiến năm đó.”
Thấy nữ giáo chủ không trả lời, Yu Yan hiểu ý, sau đó bắt đầu giải thích cho thanh niên giờ đã dại ra vì sốc.
“Còn tại châu Âu, vốn do ở khoảng cách địa lý xa xôi nên cũng không có nhiều người thực sự biết về mối quan hệ giữa Ma Thuật Vương cùng Võ Hiệp Vương trong quá khứ.”
200 năm đã trôi qua, ngoại trừ các vị Thí Thần Giả cùng các Vu Nữ có kết nối linh hồn với [hắn], không ai còn sống sót để nhớ lại quá khứ chân chính.
Mà lịch sử.... Luôn là do kẻ thống trị viết ra.
“Theo như ta được biết... Ma Thuật Vương chinh phạt Dị Thần Baphomet, thống trị Nhật Bản, kết đồng minh với sư phụ tại Trung Quốc để chia đôi châu Á.” Lu Yinghua cảm thấy môi mình khô khốc.
“Đó là sự thật, nhưng là sự thật không đầy đủ do chúng ta soạn ra.” Seishuuin Naoki - Người điều khiển sau màn của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử trả lời Lu Yinghua.
“Ma Thuật Vương vốn là một vị Thần Linh thoát khỏi thần thoại, sau đó giết chết một vị Dị Thần để trở thành Thí Thần Giả.”
"... Vậy thì... Dị Thần thực sự mà ngài muốn triệu hồi lần này..."
"Không phải Dị Thần. Ta sẽ dùng [tế phẩm] là sinh mạng của một vị Thí Thần Giả, sau đó thực hiện [Nghi thức] để triệu hồi phu quân."
...
"Đệ tử của ngài có thể thật sự có thể một mình ngăn chặn toàn bộ viện quân của thế giới ma thuật châu u sao, giáo chủ?"
Theo thần hình của Lu Yinghua biến mất khỏi cuối sườn núi, Công Chúa Vu