Alexander Gascoigne hoá thành tia chớp đen, sử dụng [thần tốc] để phóng thẳng tới Ireland.
Nếu như những gì mà Hiền Nhân Nghị Hội cung cấp là chính xác, nghi thức sẽ hoàn thành vào giữa trưa... cách bây giờ chỉ còn nửa tiếng.
Từ dãy núi Balkan tới Ireland là một khoảng cách hơn 3000km theo đường thẳng - khoảng cách này không phải là vấn đề gì với Hoàng Tử Đen Alec.
Trong quá trình đi tìm [Chén Thánh (Holy Grail)] ở Anh Quốc, hắn từng chinh phạt Dị Thần Ramiel. Ramiel là Thiên Thần Sa Ngã đứng thứ sáu trong Quyển sách Enoch, tên của hắn có nghĩa là [Tia chớp của Thần].
Vì vậy, quyền năng mà hắn chiếm được là [Tia chớp Đen (Black Lightning)], đại diện cho quyền năng và thần thoại về sự sa ngã của vị thiên sứ này.
[Tia chớp Đen] cho hắn khả năng di chuyển với [thần tốc], thậm chí có thể đạt được tốc độ của [Tia chớp] chân chính.
Nhưng đáng tiếc là Alec chỉ có thể duy trì mười lăm phút, nếu không thân thể của hắn sẽ sụp đổ vì chịu áp lực quá lớn... Nhưng vậy đã là đủ rồi.
Mười lăm phút để đến chiến trường, mười lăm phút để phối hợp cùng [Kiếm chi Vương] và John Pluto Smith để đánh bại Luo Hao!
Tia chớp màu đen rạch xé bầu trời châu Âu.
- -------
Trên đỉnh của một vách đá dựng đứng.
Luo Hao nhìn xuống thanh niên tóc vàng nằm ngã trên mặt đất, trong miệng đang khục khục ho ra máu kia.
Thanh niên có mái tóc nhọn lổm chổm, gương mặt dù dính đầy bụi và máu nhưng vẫn đang cười một nụ cười xán lạn.
"Thật không tệ, ngươi có thể khiến cho quần áo của bản giáo chủ dính phải bụi. Rất không tồi, [Kiếm chi Vương]!"
Lời tán thưởng của Luo Hao vang lên, nhưng nghe giống như là một lời trào phúng.
Nhưng Salvatore Doni lại hoàn toàn không cảm thấy lời nói này có vấn đề gì. Hắn giơ ngón tay cái bạc của mình lên, sau đó chống tay xuống đất gượng đứng dậy.
"[Võ Hiệp Vương]... Quả là một đối thủ tuyệt vời! Chỉ cần chiến đấu với ngươi, ta đã có thể cảm nhận được kiếm kỹ của mình đang tiến bộ! Ha ha, lần này nghe Andrea là đúng rồi!"
"Hừ, lại vẫn có thể nói chuyện. Nhờ [Thân thể thép] sao? Vậy nên mới có thể chịu được [Đại lực kim cương thần công] của ta..."
Luo Hao khó chịu nhìn các vết bầm tím trên thân thể của Salvatore Doni dần biến mất.
Vừa rồi nữ giáo chủ đã giao chiến với vị [Kiếm chi Vương] này, đồng thời chiếm được thượng phong tuyệt đối.
Nhưng dù là nàng cũng phải công nhận để có thể chém giết được tên đồng loại mới này không phải là chuyện đơn giản. [Đại lực kim cương thần công] của nàng không phải là một loại võ thuật, mà là một loại quyền năng.
Nàng đã từng thành công triệu hồi một đôi Dị Thần, A Hồng và A Hinh trong phật giáo.
—- Bọn hắn còn có một tên gọi khác, đó chính là Kim Cương Lực Sĩ bảo vệ Phật trong Thiên Bộ.
Sau khi đánh bại hai vị Dị Thần này, Luo Hao chiếm được quyền năng [Đại lực kim cương thần công (The Power)]. Khi sử dụng, nữ giáo chủ có thể lấy lực lượng của Kim Cương Lực Sĩ ký túc vào bản thân, trao cho chính mình lực lượng vô song.
Đồng thời, nàng cũng sẽ thu được một lớp giáp bảo vệ làm từ các hạt Hoàng Kim, với các hạt di chuyển theo ý muốn của nữ giáo chủ.
"A... Các hạt cát vàng đó cũng quá khó chặt chứ? Dù là [Cánh Tay Bạc Xé Rách (Silver Arm the Ripper)] của ta cũng không thể chém đứt được... Rõ ràng đã chém ra cả vách đá này..."
Salvatore Doni vất vả đứng dậy, sau đó than thở.
"Ngươi cũng đã có thể tự hào. Dù võ nghệ của ngươi không ra đâu vào đâu, nhưng chỉ riêng tính về kiếm thuật, ngươi đã đạt đến độ cao gần với bản giáo chủ."
"Thật là kiêu ngạo a."
Thanh niên tóc vàng khó chịu nhíu mày.
Hắn là một kẻ cuồng chiến đấu, nhưng cũng là một người vô cùng đơn giản. Chỉ cần có thể cho hắn chiến đấu, có thể cho hắn tiếp tục tiến xa trên còn đường của [kiếm đạo], hắn mới không quan tâm là gặp phải khó khăn gì.
Khó khăn? Lấy kiếm chém là được!
Nhưng lần này vị Võ Hiệp Vương trước mặt rõ ràng không phải là đối tượng mà hắn có thể chém.
Số lượng quyền năng nhiều hơn hắn, võ thuật đỉnh cao được tôi luyện không biết bao nhiêu năm, kiếm kỹ thậm chí còn hơi hơi vượt qua chính hắn.
'Nhưng... như vậy mới là ta mong muốn!!'
Dòng máu chiến đấu của Thí Thần Giả đang sục sôi. Kiếm chi Vương liếm liếm lưỡi, thần sắc phấn khởi chuẩn bị tái chiến hiệp hai.
×— QUẢNG CÁO —
'Gần đến thời gian rồi.'
Mà đối diện hắn, Luo Hao cũng chuẩn bị kết thúc trận chiến này.
Bỗng nhiên, tiếng điện thoại trong túi quần của thanh niên tóc vàng vang lên.
Salvatore Doni lúng túng nhìn Luo Hao, sau đó ra hiệu tạm dừng, vui vẻ hỏi nữ giáo chủ:
"Ha ha, thật xin lỗi. Võ Hiệp Vương, ta có thể nghe điện thoại được chứ?"
"... Điện thoại?"
Luo Hao khó hiểu nhìn thanh niên tóc vàng. Nàng vẫn luôn sống ẩn cư trên đỉnh núi Đại Hán Dương, nếu cần truyền thông tin gì thì có thể trực tiếp sử dụng thuật thức, nên nữ giáo chủ hoàn toàn không biết về những phát minh mới của thời đại.
Mà một nguyên nhân khác... Yu Yan biết rằng vị nữ giáo chủ của mình rất căm ghét công nghệ, nếu để nàng vô tình tìm thấy cái gì đó trên Internet mà nàng không ưa thì có trời mới biết vị Ma Vương này sẽ làm ra điều gì.
Ít nhất thì Yu Yan có thể chắc chắn là nếu Luo Hao nhìn thấy trên mạng có bất kỳ tấm hình nào của mình, nàng sẽ yêu cầu tất cả các máy tính trên thế giới đều bị phá hủy, và tất cả những ai đã từng xem tấm hình đó đều bị móc mắt.
"Xin chào, ta nghe? Andre! Bằng hữu của ta!... Không, ta đang chiến đấu với Võ Hiệp Vương... Không, ta sắp thua, gan cùng thận đã bị đánh nát.... Hử? Ừ hứ? Ta hiểu. Bái bai ~"
Trong ánh mắt khó hiểu của Luo Hao, Salvatore Doni thậm chí còn không dập điện thoại, cởi mở cười nói:
"Võ Hiệp Vương, ta nghe bằng hữu ta nói rằng ngài muốn triệu hồi phu quân của mình, đúng không? Đáng tiếc là ta sẽ phải dùng [Cánh Tay Bạc Xé Rách] để phá hủy tế đàn..."
Hắn chỉ chỉ tay về ngọn đồi ở cuối tầm mắt. Ở nơi đó, một ma thuật trận phức tạp đã được hình thành trên không trung, đang chầm chậm xoay tròn.
"Tên rác rưởi ngu xuẩn! Ai bảo ngươi nói cho Võ Hiệp V-"
Chiếc điện thoại bị đánh nát thành bụi.
Trong nháy mắt, Luo Hao trực tiếp dùng quyền năng triệu hồi hình chiếu của hai vị Kim Cương Lực Sĩ, sau đó bắt đầu tấn công.
...
Sau khi xoay người né tránh nhát chém của Salvatore Doni, để lưỡi kiếm cắt ra một vết cắt dài vài cây số, nắm đấm của Luo Hao đấm thẳng vào lồng ngực của Kiếm chi Vương.
Nàng cảm nhận được trái tim của hắn bị đánh nát vụn.
"Khục! Khục!... Là ta thua."
Nói xong lời này, thanh niên tóc vàng vẫn giữ nguyên nụ cười trên gương mặt, ngã thẳng xuống đất không động đậy nữa.
Mà nữ giáo chủ cũng bị thương.
Cánh tay trắng noãn của nàng có vết cắt