Trên thực tế, lời nói này của hắn cũng không phải là thỉnh cầu.
Hai thiếu nữ xinh đẹp bị ma lực vô hình đẩy sang hai bên, mở ra một con đường cho Masamune. Hắn chậm rãi bước qua mặt của Erica cùng Liliana, đến trước ba vị Vu Nữ áo đen.
Nhân cơ hội này, Erica cùng Liliana cũng nhanh chóng lùi về sau, tập trung cùng với các vị Đại Kỵ Sĩ còn lại.
Erica rút ra ma kiếm Cuore di Leone từ mặt đất, nhỏ giọng hỏi thiếu nữ tóc bạc:
“Liliana! Vừa rồi ngươi bị làm sao?”
“Không rõ... Giống như là...” Gương mặt của Liliana vẫn còn đỏ hồng, nhưng vị Đại Kỵ Sĩ của Bronze-Black Cross trả lời rất kỹ càng: “Cảm giác giống như là ta không thể phản đối lại [hắn]. Có lẽ là một loại quyền năng nào đó của Dị Thần?”
“Nhưng ta lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.” Erica trầm ngâm.
“Thái độ của Dị Thần cũng không giống như là muốn chủ động sử dụng sức mạnh này...”
Một ý tưởng loé lên trong đầu của thiếu nữ tóc vàng.
Nếu như có lý do mà khiến Liliana chịu ảnh hưởng nặng hơn, đó nhất định là một đặc tính gì đó mà Liliana có nhưng nàng lại không có. Như vậy —-
—- “Là do dòng máu của Ma Nữ.” Ánh mắt không rời khỏi thanh niên đang cầm tay của ba vị Vu Nữ áo đen, Erica tiếp tục suy luận.
“Có thể tạm thời phán đoán Dị Thần là có thần thoại liên quan đến Ma Nữ, hoặc là liên quan đến [dòng máu của Thần Tổ]...”
“Ta cũng nghĩ thế.”
Liliana gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Erica. Nàng nhắm mắt, sau đó chuẩn bị sử dụng [Linh Thị] để nhìn vào thần thoại của vị Dị Thần trước mặt.
Nhưng giọng nam cắt đứt ý định này của Ma Nữ.
“Tốt nhất là đừng làm vậy.”
Masamune nghiêng đầu, liếc nhìn thiếu nữ hiên ngang với mái tóc đuôi ngựa bạc.
“[Khôi phục lý trí] không phải là bí thuật cao cấp, nhưng chính ta cũng không thể xác định ngươi sẽ nhìn thấy cái gì. Đặc biệt là khi trên người ta còn đang có một vị nào đó ngủ say.”
Thanh niên tóc đen xoè bàn tay ra.
Ma lực khổng lồ giống như là ngựa hoang thoát khỏi dây cương, cuồn cuộn từ tay của hắn cuốn đến mười mấy vị Đại Kỵ Sĩ đối diện, bao gồm cả hai thiếu nữ.
Giống như là một cơn sóng thần cuốn tới.
Các vị Đại Kỵ Sĩ của Seven Sister biến sắc, đồng loạt dùng ma thuật đủ màu sắc để ngăn cản. Nhưng cơn sóng thần lại hoàn toàn không quan tâm - trước [lượng] tuyệt đối, [kỹ] không mang đến bất kỳ tác dụng gì.
Cơn sóng vô hình cuốn bọn hắn bay ra xa, vượt qua khỏi vách núi dựng đứng, rơi xuống mặt biển.
Seven Sister rời khỏi chiến trường.
“Sau đó là...”
Cảm nhận được ánh mắt nào đó vẫn đang chăm chú nhìn vào mình từ nơi xa, thanh niên tóc đen bắt đầu vịnh xướng chú văn.
Một khe hở bỗng xuất hiện bên cạnh hắn.
————
“Thì ra là thế... Đây là lý do vị Thí Thần Giả này được mệnh danh là [Ma Thuật Vương]...”
Hoàng Tử Đen Alec bỏ xuống kính viễn vọng được đặc chế, khoé miệng giật giật.
Hắn đứng trên một chiếc thuyền nhỏ cách Ireland không quá xa, nhưng lại đủ để có thể sử dụng công cụ theo dõi tình hình chiến trường.
“Ha ha. Lượng ma lực kia có lẽ đã đủ để đạt đến [chất biến], thậm chí có thể gây tổn thương đến thân thể của Thí Thần Giả cùng Dị Thần. Vậy mà hắn chỉ cần vung tay liền có thể sử dụng, không cần phải đọc ngôn linh...”
Hoàng Tử Đen cảm thấy đau đầu.
“Một vị Thí Thần Giả thứ bảy xuất hiện... Cần phải sắp xếp lại kế hoạch, cũng như thu thập tình báo mới. Ừm?”
Alec nheo nheo mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
×— QUẢNG CÁO —
Ở nơi đó không biết lúc nào đã có một vòng tròn ma thuật xoay tròn. Bốn tầng vòng cung xoay theo các hướng khác nhau, các ký hiệu huyền bí nhấp nháy, khoá chặt mục tiêu vào chiếc thuyền nhỏ bên dưới.
“Đã đoán trước là sẽ bị cảm ứng và tấn công, nhưng Ma Thuật Vương lại có thể thành lập ma thuật trận từ cách xa vài chục cây số? Không đúng lắm... ***!!”
Không tiếp tục giữ vững vẻ cơ trí cùng bình tĩnh, Hoàng Tử Đen Alec biến sắc. Hắn vận dụng [Tia Chớp Đen], chịu đựng tác dụng phụ khiến não bộ quá tải cùng mất cảm giác thời gian, hoá thành tia chớp biến mất.
Trên bầu trời, một vật dần hiện ra từ trong khe hở không gian - Đó là một viên thiên thạch nhỏ.
“Ầmmm!!!”
...
Dư âm cùng động đất khi thiên thạch đánh vào mặt biển khiến biển động mạnh, tạo ra các cơn sóng thần đột ngột lan toả trên biển.
Chỉ mất vài phút, các cơn sóng cao hàng chục mét đột nhiên xuất hiện mà không có báo trước, đổ ập vào các thành phố ven biển của Ireland và phía Tây nước Anh.
Một du khách lấy tay che nắng, nheo mắt nhìn vào cái gì đó ở xa.
“Kia có phải là….”
“Nước biển! Nước biển đang rút nhanh!”
“Sóng thần đến! Tất cả chạy lên trên điểm cao, bỏ hết đồ đạc lại!!!”
Tiếng kêu gào, tiếng gọi hoảng hốt cùng hỗn loạn bao phủ.
Thiếu sự cảnh báo của chính phủ, các thành phố ven biển vẫn đang chào đón du khách đồng thời có rất nhiều gia đình vui chơi trên bãi biển. Cho dù bọn hắn đột nhiên phát hiện dấu hiệu bất thường khi nước biển rút đi, nhưng đa số đều không thể kịp tránh thoát khỏi cơn sóng thần ập tới.
Trước [thiên tai], sức mạnh của con người quá nhỏ bé.
Số 10 phố Downing.
“Quân đội Hoàng gia đã hoả tốc lên đường! Ưu tiên số một là đảm bảo đường cung ứng cho đồ dùng viện trợ!”
“Nhân viên của NHS đã được tập trung đông đủ, trực tiếp sử dụng trực thăng để đưa những người bị thương đến trại cứu viện!”
“Mẹ kiếp! Các thành viên của Công Đảng đâu? Bảo bọn hắn ngay lập tức đăng thông tin mời tình nguyện viên hỗ trợ!”
Các thành viên của ban nội các đồng liên tục gọi điện, đầu đầy mồ hôi ra lệnh để thực hiện công tác giải cứu cùng giảm thiểu thiệt hại.
Uỷ ban phòng chống tai nạn thiên nhiên của vương quốc Anh loạn thành một bầy, không thể nào hiểu được vì sao sóng thần lại đột nhiên xuất hiện mà không có bất kỳ báo trước nào.
“Bên đài thiên văn đang làm gì?! Bọn hắn không phát