Này, những gì em họ của em đã nói cũng đúng đấy,. "Vương Hải thấy người em họ này còn có chút thú vị, liền với lấy 1 chay rượu, mở chay rượu vang rót cho Trương Yến một ly, Dương Tín cũng là một ly."
Trương yến không biết đó là loại rượu vang đỏ nào, vừa rồi cô cũng không nghe thấy tiếng Dương Tín đang nói về cái gì, cô cầm lên và nếm thử một chút, và thấy rằng nó hoàn toàn khác với những gì cô thường dùng. đã uống nên cô không thể không nếm thêm vài ngụm.
Dương Tín cầm ly rượu lắc lắc dưới ánh đèn, đưa xuống mũi ngửi trước khi nhấp một ngụm, Trương Yến thấy Dương Tín trông cũng có chút đẹp trai. nhưng lại cười, thầm nghĩ. Cậu ta bao giờ lại học diễn xuất,đã vậy còn hành động một cách nghiêm túc.
Sau nửa giờ.
Chị họ, buổi chiều đi cùng em đến bệnh viện khám vết thương trên đầu được không?” Dương Tín nói.
“Ừm. Chúng ta có thể đi ngay bây giờ, tôi sẽ đưa cậu đi” Trương Yến cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe nói như vậy. Thật ra cô ấy đã muốn rời đi từ lâu.
"À đại ca, ngươi có muốn đi không? Chúng ta có thể sẽ ngồi trong bệnh viện một lát. Dương Tín nhìn Vương hải nói
"Haha chắc là không được rồi. Chiều anh có chuyện phải làm, việc đột xuất nên không tiễn cậu" Sáng ra đã đủ chán nản rồi, còn đi đến nơi như vậy nữa. Vào buổi chiều, chẳng phải muốn giết anh ta sao? Tại sao hắn không đi đến những quán bar? Cảm nhận những đỉnh cao ở đó phục vụ
“vậy Thôi, chúng ta đi trước đại ca, ăn từ từ, ta sẽ lấy hai loại rượu này?” Dương Tín trịnh trọng gật đầu.
“Cầm lấy, ta cũng không dùng đến nó” Vương Hải ngoài mặt nói, trong lòng tự giễu đúng là nam tử nhà nghèo, rượu này còn lấy về thật là xấu hổ.
“Được rồi, cám ơn.” Dương Tín cho rượu vào túi rượu, nắm tay Trương Yến đi ra khỏi khách sạn.
"Tôi nói, bạn học Dương Tín, không phải cậu cố ý giúp tôi dọn dẹp Vương Hải này sao? Hóa ra là cậu ở đây để ăn uống và dùng rượu, cho nên cô giáo đã hiểu lầm người." Trương Yến cáu kỉnh nói khi cô đi ra ngoài. ra cửa, cô không tức giận, Dương Tín không phải giúp mình, mà là dùng chính mình.
“đấy không phải đang giúp cô giáo sao?” Dương Tín giả vờ như không biết gì,
Nguoi giúp ta khi nào, tại sao ta lại không hề thấy?" Trương Yến đối với Dương Tín nhăn mặt.
"Bữa cơm hơn 30.000, ba chai rượu hơn 90.000, còn 20.000 ta lừa hắn, tổng là 140.000, ngươi xem, hắn là công tử, mỗi ngày tiêu 140.000. Mà lại dùng tiền sai cách không phải sao. Dương Tín nhìn Trương Yến giải thích
"Cái gì? Đây là loại rượu gì? Chín mươi nghìn." Trương Yến sửng sốt, nhìn hai chai rượu trong túi của Dương Tín, không tin nói.
"Screaming Eagle of the vintage '94 là loại rượu pha chế Mỹ. Mỗi chai ban đầu chỉ có giá 25 nghìn, nhưng ở đây nên cộng thêm thuế và các khoản phí linh tinh khác, mà chỉ có 30 nghìn một chai. Hãy nghĩ xem khi anh ta thanh toán hóa đơn. biểu cảm như thế nào nhỉ? Hehe. ”Dương Tín đón một chiếc taxi và nói" Tài xế Đến Trung tâm mua sắm Phương Đông
"Ngươi... ngươi làm sao biết chuyện này? Vừa rồi ngươi hành động như vậy, thật sự nếu là trước kia các giáo viên thật sự không coi ngươi là thiên tài sao? Hừ!" Trương Yến thấy Dương Tín có ánh mắt nhìn như vậy, cũng không còn nghi ngờ, kinh ngạc nhìn học sinh trước mặt, thật là khác 1 trời một vực, lại là hai người như trước.
“Hì hì, ta… Ta đọc trong sách.” Dương Tín muốn nói hắn thường xuyên uống loại rượu này, nhưng hiện tại không phải kiếp trước của hắn, đành phải đổi miệng.
“Gig, cảm ơn cậu đã giúp tôi thoát khỏi cái tên khó chịu đó, không thì tôi không biết phải làm sao với hắn _.” Trương Yến không khỏi bật cười, tóm lại là hôm nay cảm thấy rất vui, nỡ nụ cười