Mọi người đã quên mất Dương Tín, Dương Tín giao súng cho người bắn tỉa và quay trở lại xe của bà cô trong bộ dạng thấp thỏm.
"Sao cậu lại theo dõi lâu như vậy? Mọi vấn đề bên trong đã được giải quyết xong chưa?" Người phụ nữ không biết về việc Dương Tín bắn tỉa và giết người. Vừa rồi, những người xung quanh đã được sơ tán. Ngoài cảnh sát, họ còn các bác sĩ, và các phóng viên
“Thôi, đi thôi.” Dương Tín nói.
“Đi đâu?” Người phụ nữ hỏi,
“Quay trở lại khu mua sắm quảng đông, bạn của tôi có thể vẫn đang đợi tôi ở đó.” Dương Tín cười nhẹ và nói: “Cảm ơn.”
“Không sao, tôi sẽ trở lại gặp nhân viên.” Người phụ nữ cười nhẹ, luôn cảm thấy học sinh cấp ba trước mặt có chút khác biệt, nhưng cô không thể phân biệt được. Chỉ có thể là như vậy. điềm tĩnh lạ thường.
...
“Học sinh trung học đó ở đâu?” Thẩm Kiều hỏi khi tay bắn tỉa quay lại với hai súng trong tay.
“Báo cáo, anh ta đi rồi.” Người bắn tỉa trả lời ngay lập tức.
"Chú Thẩm học sinh trung học này rất đáng ngờ. Có lẽ anh ta sẽ là một kẻ giết người được đào tạo ở nước ngoài. Tôi sẽ điều tra anh ta!" Cuối cùng Dương Nguyệt cũng đã tìm được chỗ đứng của mình. Không có lý do gì một học sinh trung học lại giết người không chớp mắt.. đều này không có ly do và không ai có thể tin
“Ừm, nhưng cô không được làm phiền gia đình cậu ấy, chắc chắn!” Dương Nguyệt trả lời, và Thẩm Kiều nói, “Tất cả vấn đề này đều được giữ bí mật. Nếu ai đó hỏi, nói với họ rằng nó được thực hiện bởi một người lính đặc nhiệm cấp cao hơn”.
“Vâng!” Dương Nguyệt đáp lại, cảnh sát vũ trang ở đây có tính bảo mật khá cao.
“Sư tỷ ngươi tên gì?” Trong xe, Dương Tín nhìn vị sếp nữ đầy tình cảm này rồi hỏi.
“Lý Vị Ương.” Người phụ nữ nói, cô tự giễu mình cười, “Nó là một cái tên kỳ lạ sao? Cha tôi đã đặt nó, nhưng ông ấy không còn ở đây nữa.”
"Haha, hơi kỳ lạ nhưng rất có khí chất.Khi mọi người nghe đến cái tên này, họ sẽ nhớ.. tên tôi là Dương Tín," Dương Tín cười nhẹ giới thiệu.
"Hừ, ngươi là hoàng tử à.Cô giáo, ngươi đều dụ dỗ?" Lý Vị Ương lái xe, mới nhớ tới đứa nhỏ này mua nội y cho cô giáo che. Mặt cười xấu xa.
"Cái gì? Tôi không phải là hoàng tử, tôi là học sinh kém nhất trong lớp, và tôi đã không quyến rũ chỉ là tôi tình cờ gặp giáo viên thôi.
"Được chứ? Cậu là một cậu bé nhà nghèo, nên cậu không thể gửi hai nghìn tệ tiền mặt còn cậu bé nghèo trong gia đình mà lại mang theo 10 nghìn tệ bên người?" Lý Vị Ương lắc đầu, tỏ vẻ không tin..
“sư tỷ tin hay không là chuyện của chị. Dù sao tôi cũng nói thật.” Dương Tín dang hai tay ra, không nói nữa.
"Ừm, em trai chị sẽ tin em"
Lý Vị ương cười bất lực, ngừng nói giữa chừng, cả hai cùng nhìn về phía trước, nếu như trước đây Dương Tín nhất định sẽ hỏi người phụ nữ này số điện thoại của cô ấy vân vân, nhưng bây giờ hắn không còn suy nghĩ đó. Vì hắn không còn là kẻ tuyệt vọng nửa
Cậu nói chị gái như tôi giống nữ nhân câu dẫn Người khác sao?” Lý Vị Ương đột nhiên nghiêm túc hỏi, nếu người khác nghe được câu nà nhất định sẽ nói cô ta thật ngốc, nhưng không biết vì sao lại nói chuyện này với một cậu bé
"Thế nào? Không phải lỗi của chị mà do chị xinh đẹp nên họ mới ghen tị và bảo như thế. Nếu một người thấu hiểu thì họ sẽ không cho là như vậy" Dương Tín nói như một ông già có kinh nghiệm dày dặn trong đời.
“Ừm, ta hiểu rồi, ngươi tuổi còn trẻ thật có lý.” Lý Vị Ương thở dài nói.
Hai người trò chuyện một lúc, một lúc sau, D6nhìn thấy Trương Yến đang lo lắng chờ ở bên đường, liền nói với Lý Vị Ương "Chị Ương em đến rồi."
Để không cho Trương Yến lo lắng, Dương Tín ra khỏi xe ở đầu đường và chạy về phía Trương Yến
“cô giáo em xin lỗi, em vừa thấy có người bắt cóc Thẩm Gia Ngôn và đuổi theo họ trên taxi, khiến cô phải đợi ở đây.” Dương Tín bước tới, Trương Yến cũng nhìn thấy cậu ta, đi tới chỗ Dương Tín,