Ngay sau đó hắn đến Cửa hàng Bách hóa Hải Yến và đi đến khu vực dành cho nam giới trên tầng hai.
“Lệ Dĩnh cô nói xem cái tên nhà nghèo nên mặc bộ quần áo gì? Mặc một bộ đồ như vậy thì người ta sẽ nói như thế nào.” Thẩm Gia Ngôn chưa bao giờ mua quần áo cho con trai, vì vậy cô không thể lựa chọn được
“Tôi không biết, nhưng lần trước anh ấy chọn quần áo của tôi vẫn rất tốt? Hay để anh ấy tự chọn đi.” Triệu Lệ Dĩnh nhìn chiều cao của Dương Tín mà lắc đầu.
“Chờ đã, các ngươi tôi có thể tự mình lựa chọn ” Dương Tín lắc đầu, hắn không thích đồ đặc biệt cho lắm. cũng không thích phô trương quá, làm sát thủ quan trọng nhất chính là chọn quần áo khoét sâu..Với vệ sĩ cũng vậy.
Dương Tín chọn một bộ âu phục màu đen _, và một chiếc áo sơ mi đen, và cũng là một bộ com-lê, để đề phòng trong trường hợp đột xuất, Dương Tín lúc này đã ra dáng người lớn, chỉ là phong độ khuôn mặt và thân hình vẫn còn rất trẻ.
Nhưng thân hình của anh ta, mặc những bộ quần áo đắt tiền này khá là tao nhã, đầy chất người mẫu, hai người phụ nữ cũng rất sáng sủa, không ngờ tên nhóc này lại ăn mặc đẹp trai như vậy.
"Gia Ngôn, bạn trai của tôi, anh ấy có đẹp trai không?"
Triệu Lệ Dĩnh đột nhiên giống như một nữ thần, bước tới, nắm lấy cánh tay của Dương Tín bật dậy và nói với Thẩm Gia Ngôn. Dương Tín rất ngạc nhiên, anh ta trở thành bạn trai của cô từ khi nào?
“Tôi… tôi nói đùa, Thẩm Gia Ngôn, thế nào? Có đẹp trai không?” Triệu Lệ Dĩnh chú ý tới ánh mắt của Dương Tín, yếu ớt nói rồi quay sang Thẩm Gia Ngôn.
“Thôi, không sao đâu!” Thẩm Gia Ngôn nhìn Dương Tín một cái, không biết tại sao trong lòng có chút không vui, vô nghĩa nói.
“vâng,đi xuống đi.” Triệu Lệ Dĩnh dường như cũng nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Thẩm Gia Ngôn, chỉ có một người phụ nữ mới có thể hiểu một người phụ nữ, đó là một mất mát không thể giải thích được.
Sau khi Dương Tín mua xong đơn hàng đã là 8 giờ tối, anh ta xuống xe quay lại trung tâm mua sắm, mới lên xe, bọn họ mới phát hiện đã định thay quần áo trong phòng thử đồ, nhưng họ đều quên thay quần áo Hai người phụ nữ nhìn nhau.
“Tên nhóc đáng thương, chúng ta cần thay quần áo, cậu điều khiển xe trở về!” Thẩm Gia Ngôn hét lên.
“Gia Ngôn, còn không được, hay cứ đổi trên xe đj Vương gia và những người khác đang đợi chúng ta!” Triệu Lệ Dĩnh nhìn thời gian rồi nói
"Nhưng..." Thẩm Gia Ngôn nhìn Dương Tín trước mặt, sắc mặt ửng hồng, nói. Dương Tín đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, lái xe vào trong rừng cây, ném một câu: "Nhanh lên!"
“xem như anh ta biết chuyệni.” Thẩm Gia Ngôn nhìn Dương Tín xoay người, vừa nói, nàng từ trong túi giấy lấy ra váy, là của Lệ Dĩnh. Hai người