Thăng Tiên đỉnh núi, bình thường chỉ có Tiểu Vân một người và vài người đến thăm.
Hôm nay cũng vậy, Tiểu Điệp từ hoàng cung tới.
Nàng từ hoàng cung tiến đến nhưng cũng lại không có xe quan, long kiệu phô trương như vậy.
Nàng chỉ một thân cùng với Tiểu Hoa tỷ đi đến.
Đơn giản vì nàng biết Tiểu Vân vốn thích an tĩnh, không thì hắn đã tiến về hoàng cung chứ không ở nơi hẻo lánh như này.
Tiểu Điệp tiến đến.
Nàng liền mở cửa tiểu viện bước vào.
Nơi này vẫn như vậy, mỗi lần tiến đến làm cho người ta cảm giác thật thư thả, khác hẳn với không khí trong hoàng cung.
Mà Tiểu Điệp cảm giác nếu như ở đây tu luyện nội công sẽ càng thêm thâm hậu đâu.
“Đến ăn chực sao ?” Tiểu Vân hắn từ trong bếp bước ra nhìn Tiểu Điệp nói.
Tiểu Vân hắn ngoài lúc phải tiến vào cánh cổng thăng cấp ra thì cuộc đời chính là nhàn dỗi.
Ở một mình một đỉnh núi tiêu dao tự tại không phải lo nghĩ gì.
“Ta là đến thăm Tiểu Vân ca đây.” Tiểu Điệp cười nói.
Bước chân nhanh chóng chạy đến chỗ Tiểu Vân cầm đồ nghề vào trong bếp.
“Tiểu Hoa tỷ ngồi đi.” Tiểu Vân nhìn Tiểu Hoa tỷ nói.
Nếu xét về bối phận, hắn đương nhiên hơn Tiểu Hoa tỷ rất nhiều.
Nhưng đối với hắn mà nói cái bối phận ấy hắn liền không để vào đâu.
Tiểu Hoa tỷ hay Tiểu Điệp đều là người nhà hắn a.
Trong phòng bếp, đường đường công chúa một nước nhưng lại vẫn thành thạo nấu cơm mà không oán trách một lời.
Tiểu Vân hắn ở ngoài mang trà ra rót nhìn Tiểu Hoa tỷ nói : “Cái kia nhưng vất vả tỷ, mỗi lần Tiểu Điệp đến đây đều mang tỷ theo.”
Tiểu Hoa nhìn Trần Vân đôi chút, gò má có chút đỏ lên.
Chẳng lẽ nàng lại nói là không phải Tiểu Điệp kéo nàng mà nàng còn phải tranh với Tiểu Thanh để đến đây sao ?
Nghĩ vậy, nhưng Tiểu Hoa cũng không nói ra chỉ uống trà vẻn vẹn gần đầu.
Không khí có chút ngượng ngạo, Tiểu Hoa vốn bén lẽn, Tiểu Vân lại kiệm lời cả hai đều chưa nói thêm câu nào.
Nhưng mà, Tiểu Hoa nàng phát hiện nước trà này lại không có như vậy bình phàm.
Uống trà vào trong cơ thể nội lực như muốn tăng lên một chút.
Nói về cảnh giới võ giả ở đây : Cảnh giới chia từ nhất cấp đến thập cấp.
Sau thập cấp là tông sư.
Còn sau tông sư là truyền thuyết đại tông sư vì chưa thấy ai đạt tới cảnh giới như vậy cả.
Mà trong truyền thuyết nói tới đạt tới đại tông sư đều đã phi thăng bước lên con đường tu tiên gì gì đó rồi…
Vốn đang định hỏi Tiểu Vân về trà thì Tiểu Điệp bưng đồ ăn ra.
Nàng cũng không phải nấu gì nhiều, Tiểu Vân đã nấu xong hết nàng chỉ việc đổ ra bát mà mang ra thôi.
“Tới tới, Vân ca mau đỡ giùm ta.”
Tiểu Điệp hai tay bê một mâm đồ ăn ra.
Nàng vừa đi vừa cười nói.
Tiểu Vân cũng nhanh chóng đỡ mâm xuống.
Một bữa ăn diễn ra bình thường đối với Tiểu Vân nhưng mà với Tiểu Điệp và Tiểu Hoa lại khác.
Hai nàng ăn xong đều cảm nhận được nội lực tăng lên rất nhiều, ẩn ẩn lại muốn đột phá cảnh giới.
Vốn chuyện này đã quen hai người lại không nhấc lên nữa.
Lí do hai người thường xuyên tới cũng là vì công dụng như vậy.
Võ giả vốn là truy cầu cảnh giới.
Hai người cũng không ngoại lệ.
Ăn xong, Tiểu Điệp bỗng lại ngồi sát lại Tiểu Vân.
Ánh mắt nàng trĩu nặng xuống nói : “Tiểu Vân ca, nhưng nếu sau này ngươi không gặp được Tiểu Điệp ngươi có buồn không a?”
Tiểu Vân nhíu mày hỏi : “Tiểu Điệp, ngươi nhưng là có chuyện gì sao ?”
“Ca đừng hỏi lại, ca liền trả lời thôi.”
Tiểu Vân hắn im lặng trong giây lát.
Hắn thăng cấp vì cái gì ? Còn không phải bảo vệ người thân và du hí cuộc đời ? Giờ Tiểu Điệp nói như vậy hắn ẩn ẩn lại có chút khó mà yên lòng.
“Tiểu Điệp a, ngươi nhưng có khó khăn gì liền nói với ca.
Ca sẽ giúp ngươi toàn lực.
Nếu như trong hoàng cung có người ám hại, ngươi liền trở về đây với ca.
Ở đây, không ai có thể làm hại ngươi được.”
Tiểu Điệp nghe vậy không nói gì.
Nàng chỉ ôm chặt lấy cánh tay Tiểu Vân úp mặt vào đấy.
Tiểu Vân liền nhìn sang Tiểu Hoa tỷ hỏi : “Tiểu Hoa tỷ nhưng hoàng cung có việc ?”
Tiểu Hoa nghe xong nhìn Tiểu Điệp đầu tiên thấy nàng không phản đối mới trả lời : “Võ đạo vốn phân chính, tà.
Mà Đại Nam Hoàng Triều vốn là cự đầu của võ đạo chính nghĩa.
Thế lực đối lập đó là tà ma, ngoại đạo xâm nhập.
Ngày trăng tròn tới đây cũng là ngày lão tổ ma môn quyết chiến tại hoàng thành.
Trận chiến này không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người vô tội nhưng người trong hoàng thành chính là khó thoát.”
Võ đạo vốn phân chính tà ? Tiểu Vân hắn nghe câu này thật sự đã quen.
Cái mà phân chính tà nào phải võ đạo, mà là lòng người a.
Nhưng mà, hắn như đứng ở bên Tiểu Điệp cũng không muốn