Hồng Yên Lâu lão tổ cũng không để ý tới bên dưới, nàng chỉ nhìn bên dưới một chút sau đó lại nhìn hai người.
Mặc dù bế quan tu luyện đã không biết bao nhiêu năm nhưng khi xuất hiện Hồng Yên Lâu lão tổ vẫn một bộ nữ nhân thành thục bộ dáng.
Nếu nhìn tới nàng chỉ nghĩ nàng mới hơn ba mươi tuổi một xíu mà thôi.
Hồng Yên Lâu lão tổ vừa xuất hiện liền hàn huyên với hai người vài câu sau đó ánh mắt rơi trên Đại Thừa yêu thú.
Ban nãy câu nói kia của nàng cũng không phải vô căn cứ.
Trong tình cảnh này chỉ là nàng nói ngắn gọn lại mà thôi, như đầy đủ chính là trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này.
Đúng là cùng cảnh giới Đại Thừa cảnh nhưng yêu tộc và nhân tộc vẫn khác nhau nhiều lắm.
Chưa kể tới Đại Thừa yêu thú này lại là yêu thú của Thất Đại Cấm Địa.
Lai lịch của nó nào có đơn giản.
Nó là một trong thập nhị Yêu Thần của Thất Đại Cấm Địa.
Một trong mười hai thập nhị Yêu Thần xuất động chính là muốn biến toàn bộ nơi nó đi qua thành biển máu.
Mà yêu thú này đã huyễn hóa ra bản thế, ra tay chính là một kích toàn lực cực kỳ đáng sợ.
Dù cho có là Đại Thừa đã bước vào trạng thái kia chưa chắc đã là nó đối thủ huống chi ba người mới chỉ chạm đến Đại Thừa mà thôi.
“Bao nhiêu năm không đánh còn chiến được sao ?” Bên kia nữ tử nhìn đến Hồng Tiêu cười cười hỏi.
Ba người đều cảm nhận rõ được độ khó của một chiến này nhưng mà đã đến đây sao có thể lùi bước ? Những tiểu bối dưới kia sợ chết thì cũng thôi đi nhưng bọn hắn là không thể.
Đã ra đến bước này liền sẽ có một chiến sống còn, câu hỏi như chỉ vơi đi không khí căng thẳng mà thôi.
“Còn chiến được, thập nhị Yêu Thần ta vẫn dư sức bẻ cổ.” Hồng Tiêu nàng cười cười đáp.
Giờ đây nào còn thành thục nữ nhân nữa thay vào đó là trạng thái có phần hiếu chiến năm đó.
Đối diện ba người Đại Thừa yêu thú nó cũng như cảm nhận được chiến ý.
Không để Huyết Đằng nam tử kia trang bức nữa, yêu thú nó liền giơ tới một đấm thẳng tới đại trận.
Một đấm này chính là báo hiệu một chiến.
Ba vị Đại Thừa nhìn nhau một ánh mắt sau đó liền toàn lực xuất chiến.
Đại trận này sắp không giữ được, muốn an toàn kéo dài thêm chỉ còn cách ba người ra ngoài ứng chiến.
“Một chiến này chính là một chiến sống còn.
Các ngươi không phải luôn phân định Tam Giới Đệ Nhất thiên kiêu sao ? Giờ đây như ai có thể chiến thắng đến cuối cùng liền là Tam Giới Đệ Nhất chiến thần cũng là tam giới tương lai.” Hồng Tiêu nàng nhìn xuống dưới truyền âm tới mọi người.
Mặc dù chỉ đơn giản là một câu nói nhưng khi nghe vào tai lại đã sục sôi lên bao nhiêu chiến ý.
Đúng a, Tam Giới Đệ Nhất thiên kiêu lại là từ tam giới luôn sự tranh giành nhau.
Như bây giờ đối chọi địch bên ngoài có thể thể hiện ra mới là một chiến thần thật sự.
Một câu nói không giúp đánh thắng nhưng đã giúp sĩ khí tăng hơn rất nhiều.
Vốn là ban nãy sĩ khí theo những bước chân kia suy giảm thì giờ đây theo ba vị Đại Thừa đang bay ra bên ngoài trận pháp chiến đấu lại tăng.
“Phá Trận.” Huyết Đằng nam tử nhìn ba vị Đại Thừa cảnh một mí mắt sau đó liền ra lệnh đại quân một chiến.
Thập nhị Yêu Thần cũng không phải chỉ là cái tên để dọa người.
Ba vị Đại Thừa này nếu như cứ đứng ở bên trong hắn còn e dè một chút nhưng đã chủ động ra ngoài chiến đấu với Yêu Thần lại không lo lắng nữa.
Yêu Thần đối phó với ba người này mặc dù không dám nói thắng chắc nhưng chỉ cần ba vị này chưa chạm đỉnh cảnh giới Đại Thừa liền không lo ngại.
Mà ba vị đi ra cũng là thời cơ tốt nhất.
Một lệnh rơi xuống cả đoàn quân ngay lập tức công tới.
Hơn ba trăm đạo linh lực hướng thẳng vào đại trận ầm vang lên một tiếng thật lớn.
Nhưng mà Hồng Yên Lâu đại trận vẫn như cũ còn có thể giữ được chỉ là qua vài đợt công kích đã mờ nhạt đi rất nhiều.
Cảm tưởng như đại trận bây giờ liền là một tờ giấy mỏng một tia ánh sáng cũng có