Một đường linh lực khổng lồ kèm theo hơn ba trăm người của cấm địa chờ đánh giết nếu như không có gì thay đổi Hồng Yên Thành chắc chắn sẽ thành một biển máu.
Khi đó không những thương tổn về quân số ba phương thế lực còn ảnh hưởng cực lớn.
Một lần chặn giết của Thất Đại Cấm Địa mà không đánh động cho tiền bối nào biết như thế đã quá đủ kinh khủng.
Chỉ một lần nhưng nếu thành công sẽ như trấn nhiếp các phương thế lực khắp nơi vậy.
Nếu như thành công cũng như là tiếng chuông báo hiệu trở lại của Thất Đại Cấm Địa.
Nhưng mà, khi một đường linh lực đổ xuống kèm thêm ba trăm người kia đang công tới thì giữa thiên địa chợt vang lên một tiếng hót kinh người.
Một tiếng hót dù vang vọng ra toàn bộ thiên địa nhưng lại không hề gây chói tay cũng không gây ảnh hưởng đến người nào cả.
Tiếng hót vang ra rơi vào tai người nào người đó còn thậm chí bên trong huyết mạch như đang sục sôi theo tiếng hót đó vậy.
Mọi người nghe tới chỉ cảm giác huyết mạch theo đó đang sục sôi.
Có người nghe ra tiếng này có người không.
Giống như Lục Du Du nàng nghe tới tiếng này bên cạnh nàng Hoàng Tước Băng cũng như gặp đến đả kích mà không thể đứng vững.
Tiếng này nàng không thể không quen hơn, đây là một tiếng Phượng hót.
Một tiếng Phượng hót vang vọng tứ phương.
Giờ khắc này cũng không ai biết từ đâu mà lại ra được một tiếng Phượng hót động lòng người như vậy.
Ở trong thời khắc sinh tử này cũng nào có ai đủ dũng cảm để ánh mắt nhìn xung quanh đâu.
Nhưng mà ngay một tích tắc tiếp theo tất cả mọi người không nhịn được mà cùng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên trời cao đang đổ xuống đường linh lực cực đại bây giờ lại đang bị chặn đứng.
Cũng không phải là do hai vị Đại Thừa kia chặn đứng được đường linh lực này.
Mà là do một thứ khắc chặn lấy, thứ đó chính là thứ vừa vang lên tiếng hót chói tay kia.
Không sai, trên bầu trời đang xuất hiện lấy bá chủ của nó một con phượng hoàng cháy rực toàn thân đang giương thẳng cánh đỡ đường linh lực kia đánh tới.
Phượng hoàng hiển hóa ra bản thể vốn có to đến hơn ba mươi mét có thừa.
Trên bầu trời cao vốn đứng lấy Yêu Thần và hơn ba trăm người nhưng khi phượng hoàng xuất hiện mọi người chỉ thấy được phượng hoàng bóng lưng.
Một bóng lưng chắc chắn không gì có thể xoay chuyển.
Nếu như khi nhìn tới Hồng Tiêu hay hai vị Đại Thừa người ta sẽ cảm giác mạnh mẽ do bị cảnh giới áp bức thì khi nhìn tới phượng hoàng người ta lại cảm giác mạnh mẽ không thể chống lại.
Cho dù có đạt cảnh giới nào đi nữa đứng trước phượng hoàng này cũng chỉ nhỏ bé mà thôi.
Giống như hai vị Đại Thừa đứng sau đôi cánh của phượng hoàng nhìn cực kỳ nhỏ bé.
Cảm tượng như phượng hoàng chỉ cần một động tác nhỏ cũng đủ khiến hai người bay màu.
Bên dưới thì càng khỏi nói, nhìn tới phượng hoàng xuất hiện nào có ai có thể nói thành lời cái gì được nữa.
Hồng Tiêu nàng đứng cạnh Huyết Liên Tử cũng là nghẹn lời.
Một linh vật như này từ bao giờ mà có thể xuất hiện ở trong Hồng Yên Thành nhỏ bé được ?
Nhưng mà bên cạnh Hồng Tiêu Huyết Liên Tử nàng nhìn tới phượng hoàng này nàng như biết được thứ gì đó.
Khó trách vị đó từ khi đó đến giờ vẫn như cũ ngồi bình thản không có một biểu hiện hoảng loạn nào.
Ban đầu, Huyết Liên Tử nàng nghĩ Tiểu Vân sức mạnh hắn là sẽ như lão tổ mà thôi, cùng lắm liền là Đại Thừa.
Dù sao ở trong Ngạnh Mộc Bình Nguyên chiến đấu kia quá mức nhanh chóng nàng không dám xác định được.
Nhưng mà khi Hồng Tiêu chiến đấu Tiểu Vân vẫn như cũ ngồi im nàng đặt ra dấu hỏi chấm.
Đến cả lúc mọi người đa số không ngồi nổi mà đứng dậy Tiểu Vân hắn vẫn ngồi, hành động kỳ lạ như thế thật sự khiến nàng liên tục tự hỏi chấm trong đầu.
Đến bây giờ nàng đã biết vì sao rồi a...Là vì bản lĩnh của vị này quá mức lớn ngồi trước sóng to gió lớn cũng không buồn chuyển mình.
Cái gọi là sinh tử trước mặt bọn hắn đối với vị này lại không đáng để vào đâu.
Nhìn lên trên phượng hoàng Huyết Liên Tử nàng càng khó diễn tả hơn.
Rõ ràng trong Ngạnh Mộc Bình Nguyên chỉ là một tiểu