Ba người đi không bao lâu liền đã đến nơi dựng trại.
Vân Sang Trại trên danh nghĩa chỉ là một trại cướp nhưng mà phạm vi thế lực lại cực kỳ lớn, cả một đỉnh núi rộng lớn đều là bọn hắn chiếm đóng.
Mà những thứ đồ xây lên thế lực cũng nào phải đồ bình thường, tường đóng ở ngoài so với tường thành của Đại Nam Hoàng Triều không khác bên trong.
Nhìn từ bên ngoài thấy một chút bên trong, bên trong mọi thứ đều cực kỳ sang trọng và đầy đủ.
Đây hoàn toàn không phải một trại bình thường nên nó.
Mà cũng đúng Vân Sang Trại đâu phải một trại bình thường a.
Bên ngoài cổng trại liền đã có tám người đứng canh gác, bốn người đứng bên dưới và bốn người đứng trên tường của trại.
Tám người này nhìn đến hai vị mỹ nữ đi tới còn kèm theo một tên tiểu bạch kiểm liền mỉm cười.
Bọn hắn cũng không có gây khó dễ mà đi lên hỏi : “Đây là người cống nạp của tuần này sao ? Các ngươi trốn kỹ như vậy những lục soát đều không có tìm thấy ?”
Hai nữ tử đều là hàng cực phẩm còn tên tiểu bạch kiểm này hắn là vị kia cũng ưng.
Thế là hàng cực phẩm này đến bây giờ mới xuất hiện ? Là bọn hắn soát những làng xung quanh đây đã bỏ quên sao ?
Nhưng mà ba người này cũng không có trả lời, Tiểu Điệp nàng còn cực kỳ lạnh lùng ngay lập tức từ túi trữ vật rút ra lấy một thanh kiếm.
Kiếm ra máu chảy xuống cực kỳ dứt khoát.
Tên vừa đi lên lảm nhảm đã ngay lập tức ngã xuống dưới kiếm.
Ba người đứng sau như kịp phản ứng lập tức động lấy đao lao đến tấn công, bốn người ở trên chưa tấn công theo trước tiên gõ lấy tiếng chuông thật lớn báo hiệu.
Tiếng chuông ở Vân Sang Trại chưa từng vang lên, một khi vang lên liền là báo hiệu có người đánh đến.
Tiểu Điệp nàng cũng không có để ý đến tiếng chuông.
Nàng đến lần này muốn diệt cỏ tận gốc chứ không phải lén lút chỉ chém giết người đứng đầu.
Tiếng chuông càng lớn càng khiến nhiều tên ra mới khiến cỏ bay càng tận gốc.
Tiểu Điệp nàng ánh mắt nào có còn hiền lành nữa, gương mặt cực kỳ lạnh lùng cộng thêm ánh mắt sắt bén lao đến chém tới ba người kia.
Nếu như Tiểu Điệp nàng còn ở luyện khí kì thì sẽ mất đôi chút thời gian, đáng tiếc thay nàng lại là một trúc cơ.
Trúc cơ so với một võ giả khác biệt chính là tận trời xanh.
Tiểu Điệp nàng ba kiếm ba mạng người lập tức vấn lạc.
Nhìn Tiểu Điệp như vậy lạnh lùng Lục Du Du nàng liền lập tức đi lên trên vài bước, những tên này đáng chết nếu không phải đường kiếm kia quá mức nhanh nàng đã xử lí ngay tên lải nhải kia rồi.
Còn bốn tên đứng trên Lục Du Du nàng liền gọi tới Hoàng Tước Băng.
Hoàng Tước Băng vừa ra bốn tên kia kết cục đã định.
Nhưng mà chưa hết, sau bốn người đó cánh cổng trại đột nhiên mở ra.
Lao ra đến tấn công có cả hàng trăm người.
Hai thiếu nữ đấu với một trăm nhưng mà hai nàng cũng không có một chút hoảng sợ nào trên mặt.
Tiểu Điệp nàng còn lấy vũ bão tốc độ ập đến công kích trước.
Lục Du Du nàng lại không kém, Tiểu Điệp tấn công bên dưới nàng liền tấn công từ trên dưới.
Đứng trên Hoàng Tước Băng Lục Du Du nàng liên tục đánh xuống linh lực.
Tiểu Vân nhìn thế trận này cũng không có một chút động nào.
Võ giả đúng là cái hắn từng mơ ước nhưng mà võ giả cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Võ giả đứng trước tu tiên giả chỉ là nhỏ yếu bất lực nhưng đây là võ giả làm ra việc át phải nhận đến nhân quả.
Cũng may hắn bây giờ đã đạt đến kết đan cảnh giới nếu không khi gặp trúc cơ kỳ cũng là khó mà thoát nổi.
Nhưng mà không thể không không nói nữ tử đúng là đáng sợ, nhất là dưới cơn thịnh nộ càng là đáng sợ hơn bao giờ hết.
Tiểu Điệp với Lục Du Du vốn còn không quen biết cách đây mấy ngày thế mà chỉ ngồi chung phi thuyền với nhau giờ đã kề vai chiến đấu được.
Đây chính là hậu quả khi để nữ tử ghét chung một thứ gì a.
Quả nhiên không lâu Tiểu Điệp và Lục Du Du liền đã diệt tới toàn bộ, kể cả người đứng đầu là vô thượng đại tông sư cũng hoàn toàn không thể phản kháng.
Võ giả cảnh giới đứng đầu hoàn toàn không thể chống lại tu tiên giả cho