Tiểu Vân đi đến ma giới thời gian còn mấy vài ngày cũng là lúc bên kia Hồ tộc bắt đầu tới công chuyện.
Thiên Mị nàng bắt đầu từ bế quan tỉnh dậy, từ bên quan tỉnh lại Thiên Mị ánh mắt dần dần mở ra.
Đôi mắt Thiên Mị mở ra cũng đồng thời xuất hiện hai đạo ánh sáng màu hồng nhảy qua hai bên.
Thiên Mị nàng từ bế quan tỉnh lại chưa cần làm gì ngoài mở ra đôi mắt nhưng nhìn lại nàng đôi mắt lúc này lại cảm giác cực kỳ đáng sợ.
Cảm tưởng như bao nhiêu lực lượng đều hội tụ vào thân nàng bây giờ vậy.
Đột phá từ Phản Hư cảnh lên Hóa Thần đã tăng lên đáng sợ rồi nói gì Thiên Mị còn trải qua chín lần thiên kiếp tế luyện thân thể nữa.
Thiên Mị nàng bây giờ so với bất kỳ Hóa Thần cảnh đều muốn nhỉnh hơn một bậc.
Thiên Mị nàng cảm thụ thân thể mình một chút.
Thiên Cơ Nguyên Anh trong cơ thể đã biến mất, thay vào đó là một linh hồn đang cùng tồn tại song song.
Linh hồn này thừa hưởng từ Thiên Cơ Nguyên Anh sức mạnh nên nhìn tới liền thấy sự khủng bố, toàn thân đều mang một màu vàng xung quanh đều được lôi điện bao trùm.
Thậm chí linh hồn này còn đứng trên một lôi hải, tay cầm lấy một tia lôi điện, đôi mắt nhắm nghiền như chưa hoàn toàn bộc lộ ra sức mạnh.
Linh hồn bây giờ đã đáng sợ nhưng muốn chân chính đáng sợ hơn thì phải tới cảnh giới Hợp Thể cảnh.
Ở Hợp Thể, thân thể và linh hồn đồng thời quy làm một khi đó mới kinh khủng vượt bậc.
Cửu Vĩ tu luyện trong thân thể đã tiến thêm một bước, đạo pháp được rèn luyện, linh căn cũng có phần thêm phát triển…cảm thụ thân thể mình xong Thiên Mị nàng chỉ muốn nói lên một chữ “ổn”.
Nếu lấy nàng lực lượng bây giờ đối đầu với Hồ Tiên thì Hồ Tiên một đấm cũng không chịu nổi.
Thiên Mị từ bế quan ra hẳn bên ngoài liền nhìn xung quanh.
Nàng đang ngồi trên giường tu luyện, bên cạnh là Thanh Tiên và Y Tiên đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Nhìn hai người này như thế mệt mỏi Thiên Mị trong lòng một ấm.
Vẫn là những người thân cận công tử đều thật sự tốt.
Ba nàng chỉ là nước lã gặp nhau nhưng mà Thanh Tiên và Y Tiên đối xử với nàng lại không khác nào người thân trong gia đình.
Thiên Mị chưa kịp cảm thán liền đã thấy bên ngoài căn phòng xuất hiện một người.
Người này hành vi cũng không đứng đắn mà có chút lén lút.
Không đến một giây Thiên Mị liền háo thành một đạo ánh sáng đi ra bên ngoài.
Bên ngoài căn phòng Thiên Mị liền có một gốc cây lớn, dưới gốc cây chính là đứng một nữ trung niên, nàng đi vào nơi này có chút sợ sệt lại có chút lén lút.
Chính là như thế nàng mới đứng ở đây chưa dám tiến vào căn phòng gần thêm một chút nào.
Nhưng mà đột nhiên, người này quay lại liền đã thấy Thiên Mị đứng cạnh bên nàng.
Nếu không phải nàng kìm được miệng nàng đã thất hố la lên rồi a.
Nàng rất muốn hỏi Thiên Mị là quỷ hay người mà như vậy xuất hiện a.
Nhưng mà nhìn đến Thiên Mị nàng liền thấy người mình muốn gặp liền có chút vui mừng trên khuôn mặt.
“Người đến đây làm gì a ?” Nhìn vị này tuổi tác có chút cao, gương mặt cũng hiền hòa Thiên Mị nàng trước tiên buông lời hỏi thăm.
“Ngươi là con của Hồ Ái Khanh sao ?” Nhìn Thiên Mị gương mặt, Lâm Tấm run run vội hỏi.
Ba chữ Hồ Ái Khanh rơi xuống Thiên Mị có chút im lặng.
Hồ Ái Khanh chính là mẫu thân nàng tên, trong Hồ tộc người có thể biết được mẫu thân nàng tên có lẽ có Hồ Đằng, Hồ Quyên và một số người cực kỳ thân thiết với mẫu thân nàng mà thôi.
Người trước mặt thế mà lại biết mẫu thân nàng a ?
Thiên Mị nàng cũng chưa vội đáp mà chỉ nhẹ gật đầu.
Nhận được đáp này Lâm Tấm có chút run run, nàng thật không nghĩ mình còn chờ được để gặp người này.
Nàng chỉ là một trúc cơ kỳ nhỏ nhoi tuổi thọ có hạn, năm xưa vì nhận Hồ Ái Khanh ân huệ liền đồng ý với Hồ Ái Khanh yêu cầu là chờ tới Thiên Mị trở về.
Hồ Ái Khanh tư chất không tốt, xuất thân cũng không ra làm sao nhưng mà nàng vẫn luôn có một lòng tin Thiên Mị sẽ xuất sắc trở về.
Ban đầu Lâm Tấm đồng ý cũng chỉ là vội vàng đồng ý mà thôi.
Trong Lâm Tấm suy nghĩ nàng liền biết, khả năng con gái Hồ Ái Khanh trở về là thấp lắm a.
Nhưng nàng nào có ngờ tới, Thiên Mị thế mà thật trở về.
Ở Thịnh Hội khi nghe Thiên Mị nói với Hồ Tiên thì Lâm Tấm đã như đoán được nàng thân phận.
Bây giờ thấy Thiên Mị gật đầu Lâm Tấm càng là chắc