Tiểu Vân trở về liền lập tức mở mắt quan sát xung quanh.
Nơi hẳn đứng bây giờ cũng không phải căn phòng bị bốn bức tường ngăn cản kia.
Nơi Tiểu Vân đang đứng chính là điểm đầu tiên mọi người tiên vào.
Mà xung quanh đều là ma đạo cao thủ không thiếu một vị.
Cũng chẳng hề có cảnh đầu rơi máu chảy như trước khi tiến vào tâm cảnh.
Không phải trở về trái đất mới là tâm cảnh của hắn, thì ra hắn đã rơi vào mộng cảnh từ bao giờ không hề hay biết.
Tiểu Vân nghĩ mà có chút run sợ, nếu không phải có hệ thống luôn kề kề bên hắn hắn cũng không thoát ra được tâm cảnh mà trở về.
Tiểu Vân hắn nhìn Huyết Ma và mọi người vẫn đứng im không hề cử động liền cũng hiểu.
Những người này không có như hắn may mắn có hệ thống để thoát được khỏi tâm cảnh.
Nhìn về phía trước Tiểu Vân hắn liền thấy một nữ tử đang nhìn lại hắn.
Nữ tử này khác với những người khác, nàng thế mà lại không hề bất động.
Mà nữ tử này cũng không giống với những người khác, nàng không phải ma đạo người.
Tiểu Vân hắn không phải người tu luyện nhưng hắn có thể dựa vào một thứ gọi là “khí” để phân biệt được tu tiên giả hay tu ma giả hoặc tu yêu.
Tu ma giả toả ra toàn thân một khí màu đen giống như huyết ma hay vị đại thừa kia lại là màu đỏ.
Tu tiên lại là màu bạch kim hay có người sẽ màu vàng.
Còn về tu yêu lại có những màu khác.
Nhưng mà nữ tử này khác biệt, Tiểu Vân hắn chưa từng thấy màu này bao giờ.
Khí của vị này lại tỏa ra màu trắng.
Tiểu Vân nhìn người này thì Bạch Tiểu Y cũng nhìn lại Tiểu Vân.
Nàng chưa từng thấy người nào có thể từ mộng cảnh thoát ra nhanh như vậy, hay nói đúng hơn là trước nay chưa từng có.
Những người tiến vào mộng cảnh của nàng kẻ không chết cũng sẽ bị phế đi.
Hoặc người nào có thể thoát ra không việc gì thì cũng phải mấy cả mấy ngày hoặc lâu hơn nữa.
Thế nhưng người này lại là mấy phút.
Nam nhân mấy phút sao ?
“Ngươi là ai ?”
“Ngươi rốt cuộc là ai ?”
Cả hai câu hỏi cùng lúc vang lên.
Câu hỏi trước chính là Tiểu Vân hỏi tới Bạch Tiểu Y.
Câu hỏi sau chính là Bạch Tiểu Y hỏi lại Tiểu Vân.
Cả hai cùng lúc hỏi lại cùng một lúc im lặng quan sát tối phương.
“Ngươi là chủ nhân của cung điện này sao ?” Tiểu Vân hắn thấy những người cùng hắn tiến vào đều đồng loạt đứng im vì rơi vào mộng cảnh.
Mà vị này trang phục khác biệt, khí chất khác biệt, cũng không hề bị mộng cảnh ảnh hưởng.
Theo Tiểu Vân hắn nghĩ chỉ có thể là vị này là chủ nhân nơi đây.
“Đúng vậy, còn ngươi…đã cảnh giới nào ?” Theo Bạch Tiểu Y suy đoán Tiểu Vân ít nhất cũng chạm đến Ngộ Đạo cảnh.
Mà cũng không phải Ngộ Đạo bình thường, cấp độ đạo có chia Thiên Địa Huyền Hoàng thì vị này ít nhất cũng là phải ngộ đến cấp Thiên rồi a.
Đơn giản bởi vì nàng chính là một Ngộ Đạo cảnh cấp Huyền nhưng lại không thể làm khó một chút nào người này.
Lại nói thêm một chút, Ngộ Đạo hai chữ này cũng không phải tên của cảnh giới.
Mà là khi bước qua Đại Thừa sẽ rơi vào trạng thái cảm ngộ đạo vận.
Chính là như thế hai chữ Ngộ Đạo liền ra đời và dùng tới bây giờ.
Sau cảnh giới Ngộ Đạo sẽ là kết đan để phi thăng.
Tiểu Vân hắn nghe câu hỏi nét mặc liền không tốt.
Không còn câu hỏi khác để hỏi sao ? Lại đi hỏi câu hỏi cảnh giới, đến chính bản thân hắn còn chưa biết hắn cảnh giới nào.
Rốt cuộc nên nói Phản Hư hay Hóa Thần a, suy nghĩ một chút Tiểu Vân hắn liền nhẹ nhàng đáp : “Kết đan.”
Hai chữ này rơi xuống như một thứ gì đó đè nặng xuống vai Bạch Tiểu Y vậy.
Kết Đan…Kết Đan…vậy mà lại là Kết Đan.
Người ta thường nói Đại Thừa chính là đỉnh của Thiên Linh Giới nhưng mà Đại Thừa chạm đỉnh chính là Kết Đan.
Đây chỉ có những người cảnh giới cao mới chạm đến mới biết.
Thế mà vị đang đứng trước mặt lại là một kết đan cảnh.
Bạch Tiểu Y nghĩ lại từ đầu.
Hóa ra không phải vị này không phá được tâm cảnh của nàng mà chỉ đang thử nàng mà thôi.
Ban đầu tiến vào mộng cảnh vị này đứng im không động gì cũng là vì đã hiểu rõ đây là mộng cảnh rồi a.
Cây sen phát sáng đưa vào tâm cảnh cũng chỉ là ý vị này muốn mà thôi.
Có lẽ vị này muốn nhờ nàng để ma luyện tâm cảnh.
Bây giờ nàng cũng hiểu vì sao hình nhân lại không thể phá hủy tâm cảnh của người này.
Cũng hiểu vì sao hình nhân trở về chưa từng ló mặt ra ngoài.
Đơn giản bởi vì hình nhân đối mặt với thứ quá đáng sợ.
Nàng cũng hiểu vì sao nàng không cảm nhận được cảnh giới của người này, cũng hiểu rõ vì sao một cánh tay của vị này mà hoàn toàn giam cầm