Thấy ánh mắt Bích Dao nhìn đến Tiểu Vân mang theo nghi ngờ Khương Long vội nói : “Đây là Trần đại ca, Trần đại ca cứu ta cùng với Khương Hân trong đám người vây đánh ở sa mạc a.
Nếu không có Trần đại ca ta cùng với Khương Hân cũng khó có thể gặp lại mọi người.”
Khương Hân bình thường ít nói nhưng mà nghe đến Khương Long giải qthích cũng liền đáp theo : “Đúng vậy a, Trần đại ca cứu chúng ta.
Trần đại ta cũng có việc ở Hoàng Thiên Tông cùng đường đưa chúng ta về.”
Khương Vương nghe vậy liền nhìn Tiểu Vân đưa tay lên cảm kích nói : “Cảm tạ công tử ơn cứu mạng.”
Trong lời đầu tiên vốn không có việc nhưng mà Khương Vương thân làm trưởng lão cũng không thể không cẩn thận được liền hỏi thêm : “Chỉ là không biết quý công tử ở tông môn hay đại tộc nào a ?”
Tiểu Vân hắn cũng chưa vội đáp, quan sát mọi người một chút liền nói : “Ta không từ đại tộc hay tông môn nào chỉ là tình cờ đi qua ra tay giải quyết.”
Nghe Tiểu Vân hắn nói vậy Khương Tuyết Dao đôi mắt liền nhấc lên nghi ngờ.
Khương Long hắn cũng cảm nhận được liền vội vàng nói : “Chuyện gì cũng từ từ về tông lại nói a.
Ta mới trở về còn cần về nghỉ ngơi đây.”
Nghe Khương Long nói vậy Khương Vương với Bích Dao mới cũng gật đầu nhìn Tiểu Vân nói : “Công tử trước đến tạm nơi ta làm khách a.”
Tiểu Vân hắn cũng không có từ chối mà gật đầu đồng ý.
Lần này hắn cũng đến Hoàng Thiên Tông có việc liền tiện đường luôn a.
Khương Vương cùng với mọi người liền dẫn Tiểu Vân trở về tông.
Việc một người con của trưởng lão đi ra ngoài tông cũng không thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió.
Chính vì lí do đó trưởng lão ngọn núi của Khương Vương cũng không được để ý đến nhiều.
Tiểu Vân hắn tiến vào đây cũng không có nhiều người biết đến ngoài đệ tử trong núi.
Trở về tông Khương Vương liền sắp xếp cho Tiểu Vân một chỗ nghỉ ngơi.
Còn hẹn tới buổi tối liền mở tới một bữa tiệc cảm ơn.
Tiểu Vân hắn cũng không có ý kiến gì liền trở về theo Khương Vương sắp xếp.
Sắp xếp cho Tiểu Vân xong Khương Vương mới quay lại với chuyện chính.
Khương Long và Khương Hân dám tự ý ra ngoài đúng là nên trách phạt a.
Bên trong đại điện Khương Tuyết nàng nhìn lấy hai hài tử trở về liền không nhịn nổi mà âm trầm lấy hai đứa nhỏ không ngừng nói nhỏ gì đó.
Khương Vương chỉ ngồi trên nhìn lấy chưa nói câu gì.
Bên cạnh Bích Dao nàng cũng chỉ nhìn chưa từng lên tiếng thêm.
“Khương Long.” Khương Vương ngồi trên tỏa lấy khí thế uy nghiêm nhìn lấy nói.
Khương Long vốn đang trong vòng tay mẫu thân liền lập tức đi ra ngoài.
Khương Vương người này có thể yêu thương hài tử nhưng mà lúc cần nghiêm khắc vẫn cực kỳ nghiêm khắc.
“Vị kia cùng