Trận chiến với Trần Tình và Lâm Thần cực kỳ bùng nổ, hai bên đều vượt qua thất kiếp đều là thiên kiêu hàng ngũ đầu, đều có công pháp đặc biệt.
Hai bên chạm đến Hóa Thần cảnh đều là hóa thần cảnh tầng lớp sâu bên trong.
Thần hồn đều mang sức chiến đấu mạnh mẽ.
Cả hai người bùng nổ chiến đấu mà khiến ba kết giới, ba trận pháp đều hủy.
Nếu không phải người ngồi xem đều có tiền bối tọa trấn sợ rằng trận đấu còn ảnh hưởng lớn hơn.
Trận chiến đã khiến không ai ngờ tới, kết quả cũng càng là như thế.
Vốn dĩ ban đầu mọi người nghĩ sẽ là Lâm Thần chiến thắng nhưng mà nào có ngờ tới được người chiến thắng lại là Trần Tình.
Đúng vậy, ở trong một khoảng khắc ra chiêu cuối cùng Trần Tình hắn lại mạnh mẽ hơn Lâm Thần một bậc liền chiến thắng.
Mặc dù sau một trận chiến như thế nhưng mà Trần Tình hắn lại không chút nào mệt mỏi.
Cả người như có thêm nhiều chiến khí hơn, ánh mắt càng lúc càng sáng.
“Đây là Huyết Mạch Đấu Chiến Thế Hầu.” Nhìn đến Trần Tình một vị nào đó vội vàng suy đoán.
Đầu Chiến Thế Hầu chính là Hầu tộc một tộc dòng máu.
Đương nhiên Đấu Chiến Thế Hầu so với dòng máu của tứ đại linh hầu thì còn kém xa nhiều lắm.
Chỉ là Thiên Linh Giới từ lâu đã không còn dòng máu của tứ đại linh hầu rồi.
Đấu Chiến Thế Hầu liền như tên của nó.
Càng trải qua chiến đấu sẽ càng mạnh mẽ, chỉ khi nào dừng lại chiến đấu hoặc cạn kiệt mới khiến Đấu Chiến Thế Hầu mất đi khả năng chiến đấu mà thôi.
Trần Tình ánh mắt đại thịnh nhìn đến nơi Bích Dao đang ngồi nghỉ ngơi.
Nơi Bích Dao đang nghỉ ngơi cũng là nơi Tiểu Vân hắn đứng ở đó, ánh mắt rơi xuống Tiểu Vân liền nói : “Ngươi lên đây a.” Trần Tình cuộc đời hắn liền ghét nhất loại tiểu bạch kiểm chỉ biết bám người.
Mà Tiểu Vân trong mắt Trần Tình chính là một tiểu bạch kiểm không khác được.
Từ đầu thiên kiêu chi chiến đến cuối chỉ theo đuôi lấy Bích Dao không rời ?
Loại này không phải tiểu bạch kiểm là gì ? Đương nhiên lí do ghét này cũng liên quan đến huyết mạch của Trần Tình a, hắn huyết mạch liền là chiến đấu đương nhiên sẽ ghét nhưng kẻ yếu đuối ăn bám rồi.
Trần Tình câu nói rơi xuống liền khiến người xung quanh có chút không ngờ tới.
Trận chiến kết thúc vốn dĩ nên nghỉ ngơi nhưng giờ đột nhiên vị này lại nhắm đến một người không tham gia chiến đấu ? Khương Tuyết cùng với Khương Vương chỉ nhíu mày chưa rõ ràng nên ra sao giải quyết.
Bọn hắn cũng chỉ là Hóa Thần mà thôi chưa tìm ra cách giải quyết hay liền không thể vọng động.
Mà Bích Dao đang ngồi chữa trị thương thế liền muốn đứng dậy nếu không phải Tiểu Vân ra hiệu nàng đã đứng dậy nói tới một vài câu.
Đến mức trên đài cao Lâm Nhất Chỉ còn chưa động gì, hắn chỉ mỉm cười chờ Tiểu Vân xử lí mà thôi.
Người rút ra cây đao của sư đệ hắn cũng nào sẽ đơn giản được.
Ít nhất bản lĩnh dám đứng ra cũng phải có a.
Mà trên khán đài Hồ tộc, một nữ tử ngồi chính giữa nghe Trần Tình lời nói liền khiến nàng như thật sự tức giận.
Công tử thế mà bị nhắm vào rồi ? Nếu không phải đêm qua nàng đến tìm Tiểu Vân, Tiểu Vân hắn dặn dò vài câu thì giờ nàng đã đứng ra rồi.
Người kia thế mà vô duyên vô cớ nhắm vào công tử a.
Tưởng Hóa Thần là ngon sao ? Chính nàng cũng là Hóa Thần cảnh mà còn Hóa Thần cảnh vượt qua cửu kiếp đây.
“Có gì chỉ giáo sao ?” Tiểu Vân hắn vẫn như cũ bước chân đi lên vài bước hỏi.
“Lên lôi đài a, cùng ta so chiêu.
Ngươi liền đỡ được ba chiêu coi như xong.” Trần Tình hắn ánh mắt cũng không thèm nhìn Tiểu Vân lâu, hắn vừa nói vừa chỉ tới vị trí lôi đài.
“Há.” Tiểu Vân hắn nghe tới có chút mỉm cười lại có chút không biết nên để người này ra sao.
Vị đây là thắng nhiều quá dẫn đến tự cao rồi sao ? Tự nhiên lôi hắn lên lôi đài.
Tự nhiên bị nhắm đến Tiểu Vân hắn cũng không có từ chối, bước chân liền nhanh chóng bước lên lôi đài.
Ánh mắt buông xuống Trần Tình trước mặt nói : “Ta đỡ ngươi ba chiêu quá rườm rà a, chi bằng ngươi đỡ ta một chiêu đi.”
Câu nói rơi xuống quần hùng xôn xao.
Phải biết là, Trần Tình cùng với Lâm Thần chiến đấu không biết qua bao nhiêu chiêu thức thế nhưng vị này lại tự tin chỉ với một chiêu có thể kết thúc a ? Tuổi tác, vóc dáng, gương mặt đều trẻ như thế cũng chỉ cùng lắm liền là Hóa Thần.
Người này liền từ đâu như thế tự tin ? Chả nhẽ có