Thời gian một ngày trôi qua liền thấy Tiểu Điệp bước ra ngoài, nhìn nàng sắc mặt tốt hơn hẳn Thanh Tiên mới hỏi lại chuyện.
Toàn bộ câu chuyện đều như người đã kể trước, do Thất Đại Cấm Địa gây ra, Thất Đại Cấm Địa người thế mà lại tới được Vấn Thiên Chiến Trường.
Đến Vấn Thiên Chiến Trường còn tạo thành một cái lưới lớn chờ thiên kiêu ba phương đến đồ sát một thể.
Cũng chính vì lí do như thế Vấn Thiên Chiến Trường máu mới chảy thành sông.
Thanh Tiên nghe xong cũng rơi vào im lặng, đến cả Y Tiên bình thường hoạt bát cũng không nói được lời nào.
Thất Đại Cấm Địa quá mức mạnh, trong cùng một cảnh giới nếu Yêu tộc, Ma đạo hay tu tiên giả không có sức mạnh vượt trội hoàn toàn không có khả năng chiến thắng được.
Thất Đại Cấm Địa hoàn toàn vượt trội hơn bọn hắn rất nhiều.
Thanh Tiên và Y Tiên trong lòng có mối thù với Lạc Thần Cốc đã cảm giác Lạc Thần Cốc là một quái vật không thể rung chuyển ở tu tiên giới.
Nhưng Lạc Thần Cốc so với Thất Đại Cấm Địa lại không đáng để vào mắt.
Muốn đánh bại Thất Đại Cấm Địa chỉ còn cách hợp cả ba thế lực lại làm một mà thôi.
Nhưng mà ba thế lực đều luôn đấu đá nhau nào dễ dàng hợp lại làm một, trừ phi có một thứ gì đó xuất hiện thay đổi.
Nhưng mà Thanh Tiên nàng cũng không nghĩ ra được thứ gì có thể thay đổi tình hình bây giờ cả, trước hết liền đưa Tiểu Điệp trở về đã a.
Trong lúc Tiểu Điệp trở về Thăng Tiên Đỉnh cũng là thời gian Tiểu Vân hắn trở về Thăng Tiên Đỉnh.
Tiểu Vân hắn qua Hồ tộc của Thiên Mị nhưng cũng không qua đó lâu liền trở về.
Đây cũng là Tiểu Vân hắn còn không bị Hồ tộc quá lớn sức hút giữ chân ở lại.
Hồ tộc thật sự là một nơi đến liền không thấy đường trở về.
Tiểu Vân hắn đến liền được Thiên Mị chăm sóc tận tình cộng thêm Hồ tộc mỹ nhân cũng cực kỳ nhiều, đây thật sự không khác gì thiên đường cả.
Tiểu Vân hắn trở về trên đường liền ghé vào một tiểu lâu nhỏ để ăn uống.
Vừa bước đến cửa tiểu lâu Tiểu Vân hắn liền nhìn thấy có một hòa thượng ngồi đó, vị hòa thượng này gương mặt thanh tú thoát tục, dáng người nhỏ nhắn, cả người toát ra ôn hòa chi khí.
Hòa thượng chỉ ngồi đó nhưng lại khiến không ít vị đi qua chú ý.
Mà đặc biệt hòa thượng này ánh mắt cực kỳ thanh tịnh cảm giác như có thể nhìn xuyên thấu người khác đọc lấy ý nghĩ nhìn thấu tâm can.
Khi Tiểu Vân hắn nhìn hòa thượng này cũng là lúc vị này nhìn đến Tiểu Vân.
Hai người ánh mắt đều mang lấy một tia hiếu kỳ, một tia thăm dò nhìn lấy nhau.
Hòa thượng nhìn lấy Tiểu Vân chỉ như sơ qua đánh giá cũng không có biểu hiện gì ra ngoài.
Gương mặt vẫn như cũ không có một chút động.
Nhưng mà bên trong hòa thượng này lại có chút không giữ được điềm tĩnh như thế, hắn sở hữu Phật tâm bên trong mình, nhìn đến người nào cũng sẽ nhìn được ít nhiều một hai.
Trừ phi cảnh giới cách biệt quá mức lớn mới không nhìn ra được.
Thế nhưng mà gặp người trẻ tuổi này lại xuất hiện tình huống như này, hắn không nhìn ra chút nào từ người trẻ tuổi này cả.
Cả người vị này xung quanh đều là sương mù màu đen không thể nhìn xuyên qua được.
Mà quan trọng tuổi tác của hắn cùng với người trẻ tuổi cũng bằng nhau, nếu cảnh giới cách biệt liền là không thể nào a.
Tiểu Vân hắn cũng không để ý liền bước vào bên trong tửu lẩu chọn lấy một bàn, gọi đồ ăn sau đó liền ngồi đợi.
Kim Như Ngọc, Thiên Mị nhìn lấy Tiểu Vân mang lấy một tia hiếu kỳ hỏi : “Công tử, vị hòa thượng bên ngoài có điều gì đặc biệt sao ?”
“Hắn sao ?” Tiểu Vân nhớ lại người vừa gặp chỉ nhẹ đáp thêm hai từ : “Tâm thiện.”
“Ồ.” Thiên Mị nàng ồ lên một tiếng cũng không nói gì thêm.
Lần đầu tiên nàng thấy công tử đánh giá một người mà còn là một người mới gặp.
Nếu đổi lại nàng nhìn đến hòa thượng kia nàng cũng chỉ coi như một người có duyên gặp mặt một lần, nào như công tử còn nhìn ra được một hai.
Mười lăm phút trôi qua, đồ ăn bên dưới cũng được mang lên.
Tu tiên giả vốn có thể tích cốc nhưng Thiên Mị và Kim Như Ngọc ở cùng Tiểu Vân ngày ba bữa đã quen liền bỏ đi tích cốc từ lâu rồi a.
Ngược lại, hưởng thụ mỹ vị nhân gian mới thật là ý nghĩa cuộc đời này.
Bữa