Thanh Long sứ giả dẫn đường liền thuận tiện một mạch tiến vào bên.
Bên trong lính canh hay gia nô cũng không có ai dám ý kiến hay chặn lại hỏi đường gì.
Biệt phủ mặc dù lớn nhưng chỉ tốn vài phút đi bộ đã đến được phòng chính.
Bình thường một biệt phủ thường sẽ chỉ có lính canh các cổng và gia nô đi trong biệt phủ nhưng mà biệt phủ của vị này lại khác biệt.
Canh phòng trong biệt phủ này cực kỳ nghiêm ngặt, có cả đoàn binh đi lại canh phòng.
Mà trước cửa phòng chính cũng đứng lấy hai vị canh phòng.
Hai vị này một người như một tảng đá bất động, ánh mắt nhìn xa xăm không rõ ý nghĩ.
Một người lại khác biệt hoàn toàn, toàn thân tỏa ra mạnh mẽ võ ý, cả người như một tòa núi lửa chỉ cần chạm là múc.
Hai người này nhìn đến Thanh Long sứ giả mí mắt một nhảy, nhìn đến Tiểu Vân càng là cẩn trọng quan sát hơn bao giờ hết.
Người mà tên Thanh Long sứ giả liên tục khen ngợi không ngờ lại là người trẻ tuổi bậc này a.
Đây nào có phải cao nhân đắc đạo hay tu tiên đại lão gì ? Nhìn tướng mạo cũng chỉ hơn người xuất chúng, khí chất cũng hơn người một chút mà thôi.
Nhưng mà hai người cũng không dám cản bước liền mở cửa để Thanh Long sứ giả tiến vào bên trong.
Bên trong phòng chính là một không gian cực kỳ rộng lớn, từ cửa bước vào đã là một căn phòng rộng rãi nhưng mà không chỉ có một căn phòng mà còn một căn phòng phía sau nữa.
Căn phòng trước liền là để đồ trang trí đơn giản, căn phòng phía sau mới là nơi uống trà tiếp khách.
Giữa hai căn phòng liền thông nhau qua một cánh cửa.
Thanh Long sứ giả tiến đến vị bên trong kia cũng đã biết.
Mặc dù cánh cửa được thả xuống rèm bằng gỗ nhưng mà vị bên trong như nhìn xuyên thấu toàn bộ.
Nhìn Thanh Long sứ giả bước vào vị này còn bình tĩnh như không nhưng mà nhìn đến Tiểu Vân bước vào tâm cảnh của vị này lại dậy sóng.
Đã bao nhiêu năm rồi a, tâm cảnh trước nay luôn tĩnh như nước bây giờ lại dậy sóng.
Nhìn đến Tiểu Vân chỉ tùy ý bước đi nhưng vị kia lại không thể kìm lại tâm cảnh của mình.
Những người ở dưới hắn cảnh giới còn quá nhỏ bé không nhận ra được nhưng mà hắn liền khác biệt.
Hắn đã là một tầng khác của Thiên Linh Giới nhìn đến vị kia liền biết được a.
Người này mặc dù bước đi nhẹ nhàng nhưng mỗi bước đi lại tràn ngập đạo vận.
Đây là cảnh giới cấp bậc nào a ?
Hắn mặc dù đã chạm đến Ngộ đạo cảnh nhưng cũng không thể làm đến như thế.
Nhưng vị này lại khác biệt, mỗi động tác, mỗi bước chân đều chứa tràn ngập đạo vận cả.
Thanh Long sứ giả chủ nhân không kìm được liền lập tức từ bàn uống trà căn phòng bên trong đứng dậy bước ra căn phòng bên ngoài.
Vị này vừa đứng dậy liền làm Chu Tước sứ giả đang đứng ở cánh cửa giữa hai căn phòng cũng giật mình không kém vội vàng kéo bức rèm mở đường.
“Người tới còn không phải thiếu niên Đại Nam Hoàng Triều kia sao ? Một thiếu niên của Đại Nam Hoàng Triều sao lại để chủ nhân đứng dậy ra đón được ?”
Chu Tước sứ giả còn chưa kịp giải đáp suy nghĩ liền đã thấy chủ nhân của mình nhẹ nhàng nói : “Khách quý đến thứ cho ta không thể đón từ xa.”
“Đây lại là cái tình huống gì ?”
Chủ nhân của nàng gọi một thiếu niên là khách quý.
Nhìn bề ngoài thiếu niên cũng chỉ hơn người khác một chút mà thôi, chẳng lẽ người này có lai lịch đằng sau ? Nhưng mà có lai lịch bậc nào sao lại có thể ở Đại Nam Hoàng Triều được a ?
“Tần lão không cần phải như thế khách khí.
Lần này ta đến đây cũng là vì nghe nói Tần lão kì nghệ, còn phải làm phiền Tần lão đây.”
“Tần lão ?” Chu Tước nghe tới hai từ này còn như không tin vào tai mình.
Chủ nhân của nàng đúng là họ Tần nhưng mà cách gọi như thế nào đến phiên thiếu niên này có thể gọi được a.
Những người có thể gọi chủ nhân của nàng như thế trước nay chưa từng có một ai cả.
“Không phiền, không phiền, Trần công tử tiến vào trong trước a.” Tần Hoàng cười cười đi trước dẫn Tiểu Vân vào bên trong.
Tiểu Vân hắn cũng theo bước chân Tần Hoàng tiến vào bên trong.
Thanh Long sứ giả cũng không có đãi ngộ như thế liền ở trước cánh cửa cùng Chu Tước sứ giả đứng.
Thanh Long sứ giả đứng đây nhìn đến gương mặt Chu Tước sử giả không khỏi cười trong lòng.
“Cả ba người, đúng vậy Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ…đều không một ai tin hắn cả.
Không một ai tin ở Thăng Tiên đỉnh của Đại Nam Hoàng Triều có thể sinh ra một cao nhân ẩn thế…giờ thì sao… ”
Nhìn lại bây giờ a, tự thân chủ nhân phải ra nghênh đón.
Mà chủ nhân gọi vị này là gì ? Trần công tử a ? Tuổi tác của chủ nhân cùng Tiểu Vân cách biệt bao nhiêu lớn a, nếu như gọi cũng liền xưng hô tiểu bối tiền bối a.
Nhưng mà không thể, chủ nhân lại gọi Trần công tử, chỉ dựa vào cách gọi này đã nói lên toàn bộ rồi a.
Ban đầu ba người còn đều không tin hắn cho rằng hắn là một kẻ ngốc.
Nhưng giờ thì Trần công tử đã đến kết quả đẹp mặt sớm cũng sẽ có mà thôi.
Chu Tước sứ giả vẫn còn như không tin vào mắt và tai vừa chứng kiến những