Tiểu Vân hắn cũng không để ý đến Tiêu Vân Phàm nữa mà trở về biệt phủ thu dọn đồ trở về.
Một buổi xem thử Vương thành phồn hoa cũng đã là rất đủ, bây giờ liền lựa chọn trở về a.
Hắn vừa mới trở về Thăng Tiên Đỉnh không bao lâu đã cùng Thanh Long sứ giả đi tới đây, chiếc giường ở Thăng Tiên Đỉnh hắn thật sự nhớ đây.
Tiểu Vân dọn đồ xong liền ra bên ngoài.
Bên ngoài Tần lão đã chuẩn bị tới một tiên thuyền để cùng hắn trở về.
Ban đầu vì có vài phần không tin tưởng Tần lão mới để Thanh Long một mình đi đón Tiểu Vân nhưng mà bây giờ liền không thể, đại lễ không thể qua loa được a.
Lần này liền đích thân hắn đưa Tiểu Vân trở về.
Quãng đường dù không xa thật nhưng ít nhất cũng biểu hiện được thành ý.
Nhìn lên phi thuyền Tiểu Vân hắn cũng chỉ đơn giản mỉm cười.
Dù hắn đã ngăn cản Tần lão không cần quá khoa trương như vậy nhưng mà Tần lão liền liên tục giải thích : nào là biểu hiện thành ý, đại nhân vật đi sao có thể qua loa, lần trước là hắn thất trách… Tiểu Vân hắn cũng không tiện chối từ mới liền đồng ý a.
“Trần công tử, mời lên phi thuyền a.” Bên cạnh Tiểu Vân truyền đến một âm thanh, âm thanh này không phải của ai khác ngoài Tần lão.
Sau lưng Tần lão cũng chỉ đứng một người là Phong Lạc Vũ.
Bởi vì Tiểu Vân xuất hiện liền khiến Phong Lạc Vũ trong mắt Tần lão được nâng lên nhiều lắm.
Lần này đưa Tiểu Vân trở về trong bốn thánh sứ cũng chỉ duy nhất có Phong Lạc Vũ được đi cùng mà thôi.
Tiểu Vân hắn gật đầu đáp : “Tần lão, mời a.”
Dứt lời Tiểu Vân hắn liền để Tần lão lên trước, chính mình theo sau một bậc.
Tốc độ phi hành của tiên thuyền so với bảo vật phi hành của Phong Lạc Vũ đúng là khác biệt một trời một vực.
Dù to lớn hơn nhiều lần nhưng tốc độ lại chỉ có nhanh hơn chứ không hề chậm hơn.
Mà trên tiên thuyền Tần lão cũng chuẩn bị rất đầy đủ, đồ ăn, thức uống, đồ tráng miệng, hoa quả đều đủ cả.
Trong thời gian chờ tiên thuyền trở về Thăng Tiên Đỉnh Tiểu Vân còn cùng Tần lão đọ lấy một ván cờ.
Kết quả thật không khác lần trước nhưng mà thời gian chơi ván cờ này của Tần lão liền lâu hơn ván cờ trước một đoạn thời gian.
Trong mắt Tiểu Vân đây chỉ là nước cờ của Tần lão kéo dài được một chút nhưng mà Tần Hoàng hắn tự hiểu được, đây là thần hồn của hắn mạnh lên rồi.
Thần hồn hắn trở nên mạnh mẽ hơn mới giúp hắn trụ được ván cờ lâu đến như vậy.
Tần Hoàng hắn thật sự không ngờ được a, Phong Lạc Vũ có thể tiếp xúc vị này tăng lên tu vi liền không đáng nói.
Dù sao tu vi thứ đó tăng lên vẫn là dễ dàng, mà cảnh giới Phong Lạc Vũ cũng chưa cao, tăng lên tu vi liền không phải chuyện khó.
Nhưng mà đến cảnh giới như hắn, tu vi muốn tiến lên liền cực kì khó khăn.
Mà thần hồn muốn tiến lên còn khó khăn hơn rất nhiều a.
Thần hồn muốn tăng lên cho dù có dùng tới bảo vật tiên cấp cũng chỉ tăng một chút mà thôi.
Thế nhưng mà bây giờ, cùng công tử đánh một ván cờ thần hồn của hắn lại tăng lên kinh khủng như vậy.
Công tử a, ngươi rõ ràng là một cọc đại cơ duyên ai cũng muốn dính lấy đây.
Ván cờ kết thúc cũng là lúc đến Thăng Tiên Đỉnh, Tần Hoàng cũng không dám để tiên thuyền lên hẳn trên đỉnh mà lựa chọn dừng tại một điểm dưới chân núi.
Tiên thuyền vừa hạ xuống đã thấy Thăng Tiên Đỉnh xuất hiện bóng người, bóng người này chính là của Thiên Hoa Môn, Hồng Yên Lâu mà còn ẩn hiện đi Hồ tộc người.
Những người này nhìn đến Tiểu Vân bước từ tiên thuyền xuống mới lặng lẽ trở về.
Đây không phải đối địch thế lực liền không cần phải kinh động bên trên.
Những người này mặc dù chỉ xuất hiện trong giây lát nhưng cũng không qua được mắt của Tần Hoàng a.
Hắn cảnh giới cấp bậc này sao để một con kiến lọt qua mắt được.
Nhưng mà những người này đều là vì Trần công tử mà đến hắn liền không để ý nữa.
Mà Tần Hoàng lại có chút hâm mộ những thế lực dọn đến dưới Thăng Tiên Đỉnh.
Người ở thế lực có thể không cùng công tử quen biết nhưng mà ở dưới nơi tiên nhân ở có thể dính một chút tiên khí liền là phúc phận rất lớn rồi a.
Tần Hoàng cùng Tiểu Vân một đường lên núi không ngừng cảm thán.
Không hổ là nơi tiên nhân ở a, chỉ là cỏ cây ven đường cũng đã sinh ra được linh trí rồi.
Nếu như thêm một thời gian nữa sợ rằng ngọn núi này đều thành tinh cả.
Khi đó muốn lên được núi này còn phải xem có hay không đủ tư cách.
Trong chốc lát liền đã lên đến trước cửa tiểu viện, Tiểu Vân hắn liền tiến lên trước mở cửa nói : “Tần lão đã đến nơi đây liền vào ngồi uống chén trà a.”
“Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.” Tần Hoàng hắn vốn đã nghe Phong Lạc Vũ nói về tiểu viện thần kì này bây giờ có cơ hội đương nhiên cũng liền tiến vào.
Mà hắn đi lên tận đây kèm theo đưa Tiểu Vân về cũng là muốn vào tiểu viện xem thử.
Phong Lạc Vũ cũng theo Tần Hoàng cũng liền vào trong.
Vừa tiến vào bên trong Tần Hoàng bước chân lập tức dừng lại, Tần Hoàng hắn cảm nhận được sóng linh khí cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ cần tiến vào bên trong này linh khí như bao phủ toàn bộ nơi đây vậy.
Ở tiểu viện này