Bắt đầu mạnh lên từ chạy, sau đó sẽ có ngày du hí cuộc đời.
Ân! Đúng thế!
Nhưng mà sự thật lại rất tàn khốc, hắn chỉ chạy được tới 2,5km/10km cả người đã bắt đầu như muốn tan ra.
Chân như không còn ở trên cơ thể này.
- Hộc, hộc… - Vừa thở dốc, Tiểu Vân vừa lau mồ hôi nhỏ giọt trên trán xuống.
Cái này chạy mệt như vậy đúng là làm khó hắn.
Nằm lưng xuống bãi đất trống nghỉ ngơi một lúc, hắn liền thiếp đi lúc nào không hay.
Qua một thời gian thật lâu, hắn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thẳng lên trời liền đã thấy trời đã tối.
Khung màn hình xanh với giao diện cũ qua một ý niệm liền hiện lên chỉ khác là thời hạn nhiệm vụ hằng ngày chỉ còn có 2 phút thời gian liền kết thúc.
Nhìn con số này, Trần Vân giật mình ngồi dậy, còn 2 phút nói vậy bây giờ chính là 23:58.
Mà 2 phút không thể đủ hắn hoàn thành nhiệm vụ, như vậy cái đến sẽ là hình phạt.
Hình phạt từ hệ thống sẽ ra sao a? Trong lòng hắn bắt đầu lo lắng dần nhưng cũng không có cách, thời gian quá ngắn không thể thay đổi được gì.
Cái gì đến cũng sẽ đến, thời gian từng phút trôi qua, khi kim đồng hồ nhảy về số 0 cũng là lúc Trần Vân hắn thấy không gian xung quanh bắt đầu thay đổi.
Không gian như bị thứ gì kinh khủng tác động, xoay mất vòng như sắp bị nghiền nát rồi trước mắt hắn lại biến thành không gian khác.
Hắn phát hiện lúc này chính mình đang đứng trên một sa mạc, độ nóng rát và gió cát không ngại ngùng tát vào mặt hắn mấy cái.
Trần Vân nhíu mày trong đầu không ngừng hiện ra dấu chấm hỏi ?? “Hình phạt liền cái này a?”
Nhưng mà ngay sau đó cái giây, tai hắn liền nghe được tiếng gầm lên khủng khiếp :
“Ngang… Li… Rống…”
Quay đầu nhìn lại, Trần Vân hắn phát hiện thế giới quan của mình sụp đổ.
Trước mặt hắn xuất hiện cái gì ? Đơn giản là mấy chục đầu Kim Long, đầu là ngũ trảo kim long, ẩn ẩn hiện hiện còn thấy có Kim Long sở hữu cửu trảo.
Một đôi cánh rang rộng cả bầu trời, nhiệt đồ cấp tốc tăng lên kinh khủng, sau đó liền có mấy chục đôi cánh chao lượn như tranh đoạt bầu trời, chủ nhân của những đôi cánh này không ai khác là phượng hoàng!
Nhìn xa xa còn như thấy mấy chục đầu Bạch Hổ, thân toát ra sát khí nồng đậm đứng trên đầu ngọn núi gầm rống như tranh nhau bá chủ.
Chưa nói đến mặt trời ở xa mạc này còn không chói bằng con hỏa kỳ lân đang vẫy chuôi ở kia.
Thế giới hắn đang đứng kinh khủng như vậy, chân của Trần Vân run lên không ngừng.
Nhưng những con vật này như không thèm đếm xỉa đến hắn cứ tiếp tục sinh hoạt bình thường, duy chỉ có hắn thấy sau lưng càng lúc càng lạnh liền quay đầu lại nhìn.
Nhìn một chút, hắn liền co cẳng lên chạy bất chấp.
Mẹ nó! Hắn nhìn thấy thứ kinh khủng hơn nữa, dù những sinh vật to lớn khủng bố nhưng không để ý hắn nhưng mà đằng sau hắn lại xếp hàng tới mười con cự mãng, vài chú bọ cạp độc thân hình nhỏ xinh 20m chứ không hơn đang chảy nước miếng.
Không cần nghĩ cũng biết, đám này không tranh lại những đồ khủng bố kia liền muốn ăn mình.
Trần Vân hắn chạy, chạy một cách hết tốc lực.
Hệ thống hình phạt cũng quá mẹ nó khủng bố đi.
Vừa chạy, Trần Vân vừa quan sát khung hình trước mặt… thời gian kết thúc cần tận 10p như vậy là hắn còn muốn ở nơi này đối mặt tử thần 10p nữa.
Dù 10p phút đối với đàn ông là có chút ngắn nhưng mà bây giờ đối lên hắn lại như dài hàng thế kỷ.
Tiểu Vân hắn chạy, mỗi bước chạy như để khoảng cách với tử thần kéo dài hơn.
Nhưng mà sức của thiếu niên cũng có hạn mức, hắn chạy được một đoạn cả người như muốn tan ra, bộ phận trên cơ thể như không muốn ghép vào nhau nữa.
Chưa hết, càng kinh khủng hơn cả quay lại đằng sau thì cự mạng đã gần đuổi tới nơi.
Tiểu Vân hắn triệt để tuyệt vọng, sớm biết hình phạt kinh khủng như vậy hắn đã liều mạng làm nhiệm vụ.
Cự mãng càng lúc càng tiến gần hơn, Tiểu Vân hắn nhìn thấy cũng đành nuốt nước miếng chờ cái chết.
Thân thể hắn cũng không nghe hắn nữa, động không thể động.
Cự mãng tiến đến gần hơn bao giờ hết, miệng nó há to, nước dãi chảy xuống không ngừng, hai chiếc răng nanh dài không biết chứa bao nhiêu kịch độc giết người.
Nó lao thẳng vào thiếu niên trước mặt không chần chừ.
Cảm giác đối diện với cự mãng khiến con người ta trở nên bất lực.
Một tiếng thở dài vang lên, nam chính đen đủi chết ngay đầu truyện.
Nhưng mà khi khoảng cách chỉ còn một chút xíu thì trước mặt Tiểu Vân lóe lên một sắc vàng rồi cũng nhanh chóng biến mất, cự mãng cũng không thấy nữa chỉ còn một cãi đầu rơi bộp xuống cát.
Trong nháy mắt, đầu cự mãng bị cát nuốt không còn.
Tiểu Vân lúc này mới kịp hoàn hồn lại, hắn nhìn cự mãng chết ngay trước mặt mình mà không tin