Kim Như Ngọc chưa kịp tự vẽ trong đầu ra một loạt bối cảnh liền thấy Tiểu Vân đưa tới một chén trà.
Một chén này bên trong cũng không phải là trà quen thuộc mà là sinh mệnh linh tuyền vừa được rót ra.
Kim Như Ngọc thuận tay cầm lấy.
Nàng định cầm lên uống xuống tới liền phát hiện khiến nàng chấn kinh.
Thứ trong này nàng biết, nàng còn rõ ràng nó trân quý bao nhiêu.
Tông môn của nàng cũng liền có được ba giọt này liền đã ngã xuống hơn ba ngàn người.
Vậy mà đây lại cả là một chén ? Kim Như Ngọc có chút không dám tin tưởng.
Nàng như ngừng thở vào thời khắc này.
Tâm trạng nàng rơi vào mảnh hỗn độn khó nói lên lời.
Nàng còn đang thử nghĩ xem người trước mặt có bối cảnh như nào nhưng nàng cảm giác nàng không thể nghĩ ra được.
Vì đối với tông môn nàng ba giọt đã cực kỳ trân quý nhưng đây người ta là đưa nàng cả một chén.
Nếu là bình thường, một chén sinh mệnh linh tuyền nàng cũng cảm giác trân quý vội vàng thu lại nhưng cũng không để tâm nhiều.
Nhưng bây giờ, thời khắc này đây chính là thứ cứu mạng nàng.
Nàng bị thương tổn sinh mệnh, thứ quý giá nhất tưởng sẽ không thể vãn hồi liền được nam tử trước mặt cứu chữa.
Kim Như Ngọc đang không biết làm như nào chỉ thấy Tiểu Vân nói : “Uống a.”
Tiểu Vân đưa nàng một chén vốn là muốn nàng uống xem sẽ như nào ? Sẽ thật là cứu được người a.
Tâm trạng đang tò mò nhưng thấy Kim Như Ngọc mãi không uống hắn liền thúc dục lên.
Nhưng mà, trong mắt Kim Như Ngọc lại là cảm động vô bờ bến.
Nàng hiểu! Nam tử trước mặt là lo lắng cho nàng, là vì cứu mạng nàng cũng không ngại bỏ ra thứ trân quý như vậy.
Càng là không có một chút đau lòng khi nàng uống tới.
Kim Như Ngọc tự thề trong lòng, nếu như nàng có thể khôi phục trở lại thượng giới.
Một khi bình ổn thượng giới nàng chắc chắn trở về đây phụng dưỡng nam tử này.
Bất giác, trong trái tim nàng chứa môt người.
Kim Như Ngọc uống xuống.
Sinh mệnh linh tuyền đi tới đây nàng rõ ràng tới đó.
Sinh mệnh vốn đang tổn thương và tiêu hao không ngừng của nàng nay bắt đầu khôi phục.
Khôi phục với tốc độ càng là kinh khủng.
Kim Như Ngọc nàng như đang là một người yếu ớt gần đất xa trời nay bỗng biến hóa trở thành cô gái trẻ đẹp đầy xuân sắc.
Kim Như Ngọc gương mặt ửng đỏ vội vàng đứng dậy hướng Tiểu Vân nói tới : “Cảm ơn công tử cứu mạng.
Ơn này tiểu nữ xuất đời khó quên.”
Tiểu Vân hắn nghe nàng nói vậy liền mỉm cười.
Xem ra nước tưới cây thật sự có thể cứu người a.
Tiểu Vân xoa xoa tay đáp : “Không có gì, tiện tay mà thôi.”
Nghe Tiểu Vân nói vậy, Kim Như Ngọc càng là cảm giác người trước mặt kinh khủng.
Ai cũng rõ ràng thế gian này Đại Tông Sư chính là nóc nhà, mà chém giết năm tông sư đỉnh phong liền có thể là đại tông sư a.
Kim Như Ngọc ban đầu cũng nghĩ như vậy.
Nhưng tới khi nàng bước chân vào đây, cảm nhận được thứ trong tiểu viện nàng lại không nghĩ như thế.
Nàng đang suy nghĩ thử bối cảnh nam tử trước mặt.
Vốn là nghĩ ở hạ giới nhưng hậu viện mở ra, linh khí xuất hiện khiến nàng có chút khó tưởng tượng.
Tiếp theo, một bình sinh mệnh linh tuyền trên tay càng làm nàng như nín thở.
Nàng cảm giác nàng sẽ không đoán được bối cảnh sau lưng người này.
Hoặc nàng không nhìn thấy người trước mặt.
Có thể trẻ như vậy nhưng biết đâu là lão quái nghìn tuổi về hạ giới nghĩ dưỡng tuổi xế chiều a?
Kim Như Ngọc vẫn ngồi một chỗ suy nghĩ liền thấy một chiếc áo tới tay.
Tiểu Vân từ trong nhà lấy ra một chiếc áo đưa cho nàng.
Dù sao, nàng trúng vài chiêu kèm bị truy đuổi quần áo cũng không còn được chỉnh tề.
Lúc trước, mải suy nghĩ thương thế của nàng Tiểu Vân hắn cũng không để ý nhưng giờ nhìn lại liền lấy một chiếc áo ra cho nàng khoác tạm a.
Kim Như Ngọc ánh mắt xoay chuyển trên thân mình, gương mặt thoáng chốc đỏ ửng nhanh chóng mặc thêm chiếc áo.
Mặc chiếc áo vào nàng có chút ngại nhưng mà vẫn cầm thử lên xem.
Nàng chỉ cầm lên xem nhưng lại rõ ràng một điều thật sự là chiếc áo rất thơm.
Tiểu Vân hắn cũng không để ý nàng bên ngoài mà tiến vào trong bếp.
Đánh giết năm người kia cứu một cô nương cũng là tốn của hắn rất nhiều calo đây.
Hắn liền vào bếp nấu đồ ăn một chút bồi bổ mới được.
Càng là, giải đáp được thắc mắc về nước tưới cây khiến tâm trạng hắn cực kỳ thoải mái.
…
Thời gian trôi qua một giờ, Tiểu Vân đã nấu xong hết cùng với Kim Như Ngọc đang ngồi bên ngoài ăn.
Hai người trong