Nhưng mà Tiểu Vân hắn vừa buông lời chọn lựa Trần Thiên không chần chừ lập tới một phòng rộng rãi cho hắn.
Mà ba người ngồi ở hậu hoa viên cũng không làm gì khác chính là uống trà và đánh cờ.
Vốn là Trần Tân cùng Trần Thiên đánh cờ, Tần Chính và Tiểu Vân liền đứng xem.
Thế cờ hai bên đang ngang cơ nhưng mà Tiểu Vân thêm bớt một hai nước cờ khiến Trần Thiên triệt để bại.
Vì vậy Trần Thiên liền như không phục bắt đầu đánh với Tiểu Vân.
Còn Trần Tân làm vua một nước có nhiều việc xử lí cũng lại không ở lại lâu.
Ban đầu, Trần Thiên đánh cờ còn cảm giác sắp thắng nhưng đều bị lật kèo ngược lại.
Liên tiếp chuỗi thua chín trận, Trần Thiên như sắp tức bể đầu liền cùng Trần Chính hợp lực.
Hai người hợp lực chính là kinh khủng.
Hai đánh một không chột cũng què a ? Thế là liền đẩy chuỗi thua từ chín trận lên mười bốn trận liên tiếp.
Và trận này cũng là trận thứ mười lăm, thế trận vẫn như trước có phần giống.
Tần Chính hắn nhìn thế cờ cũng mĩ mãn cười, không sai tiếp tục hắn liền có thể kết thúc chuỗi thua.
Nhưng mà, Tần Chính nụ cười không kéo dài được bao lâu.
Trần Thiên tiến một nước cờ liền cả người khựng lại ngay sau đó.
Không sai, Tiểu Vân hắn bước tiếp theo lại chính là đảo ngược tình thế toàn bộ.
Tiểu Vân tay hạ quân cờ xuống, miệng cười nói : “Lão tổ a, người đi sai một nước chính là hỏng cả một bàn cờ.”
Trần Thiên nhìn bị thua ngay trước khi sắp thắng như vậy không khỏi tức giận ra mặt nhưng mà hắn như có chỗ nghĩ nghĩ.
Hắn thoáng chốc như hiểu ra rất nhiều thứ.
Nhưng mà đúng lúc ấy bên cạnh tường rào hậu hoa viên liền truyền đến một âm thanh quát tháo : “Cẩu tạp chủng đồ vật, ngươi sao có thể mò đến đây…”
Kèm theo câu nói đó là một tràng tiếng kêu thảm của một con cẩu truyền tới.
Tiểu Vân nghe thấy tiếng kêu này nụ cười chợt tắt, sắc mặt trầm xuống.
Hắn biết tiếng vừa kêu là của thứ gì…còn không phải của đại hắc cẩu hắn mang theo sao ?
Tiểu Vân phòng ở và sân trước phòng của hắn xây bên trong hậu hoa viên nhưng được ngăn cách với hậu hoa viên bởi một bức tường rào.
Mà đại hắc cẩu vốn không bao giờ chịu ngồi im liền chạy ra hậu hoa viên chơi bời.
Bình thường đều không có sao, thậm chí hắn còn từng nhấc lên câu hỏi qua Trần Thiên cũng bảo không có việc…thế mà bây giờ lại có người động đến đại hắc cẩu.
Tiểu Vân thân thủ nhanh như chớp mắt liền bước từ sân sang hậu hoa viên.
Quả nhiên là đại hắc cẩu đang nằm một đống trong cỏ, trên mặt còn biểu hiệu tới sự chịu đựng đau đớn.
Nếu như có giải cẩu đế diễn xuất đại hắc cẩu liền nắm trong tay.
Dù sao thương thế bởi một cú sút từ phụ nữ đại hắc cẩu có thể dư sức chịu đựng nhưng đại hắc cẩu lại muốn làm nũng liền diễn diễn.
Tiểu Vân nhìn tới màn này sắc mặt chợt trầm xuống, người ta có câu đánh chó phải ngó mặt chủ.
Hắn thân phận dù chưa công bố nhưng hắn vẫn là một trong các thái tử a ? Sủng vật của chính mình thế mà bị người khác đánh không thương tiếc.
Tiểu Vân còn chưa kịp trách cứ tới một câu liền thấy ba người chủ tớ động thủ với đại hắc cẩu đi tới trước mặt hắn.
Người thị nữ liền có chút đứng ra trước nói : “Này, ngươi không trông được cẩu đồ vật này sao, làm nó chạy loạn ở hậu hoa viên là tội gì ? Cẩu thí đồ vật nếu như tè bậy, xả đồ bậy ở đây ngươi chịu nổi hậu quả sao ?”
Thị nữ này nói chuyện chính là không một chút kiêng nể gì.
Nàng cũng chả thèm kiêng nể gì a.
Dù sao sau lưng nàng người đang đứng chính là một trong các phi tần của vua.
Mà thân thế của phi tần này lại chẳng tầm thường chút nào…nàng có chỗ dựa liền có thể oai.
Dù người trước mặt ngoại hình có chút soái nhưng đã nói liền phải nói.
Nếu như người trước mặt cầu tình, nàng ngược lại có thể cho một vé xoa bóp chân đây.
Tiểu Vân hắn đối với loại này lời nói lại chưa từng để vào tai.
Thậm chí đến ba người trước mặt hắn cũng chưa từng liếc qua một mặt.
Hắn không muốn vào cung chính là để tránh những cảnh thị phi như này.
Động một cái hậu hoa viên mà thôi liền có thể dẫn tới cãi nhau.
Nếu so sánh, thậm chí hậu hoa viên còn không bằng hậu viện của hắn đây.
Tiểu Vân bước chân bỏ mặc ba người đi đến trước đại hắc cẩu đỡ lấy.
Ba người này có thân phận cao thì sao ? Có thể hạnh họe hắn thì sao ? Hắn mặc kệ, thứ cần để ý trước lại để ý.
Nếu ba người tiếp tục ương ngạnh a ? Một bàn tay liền có thể đánh bại hoàn toàn.
Dưới sức mạnh tuyệt đối thân phận cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Tiểu Vân hắn nếu muốn liền có thể lập tức mạt sát nhưng hắn vẫn là nhịn xuống.
Thị nữ nhìn tới một màn này liền nhíu mày, tên trước mặt thế mà không biết lễ nghĩa.
Người đứng trước mặt chính là phi tần thứ tư.
Nàng nói hắn không để ý nàng có thể tính toán sau nhưng lễ nghĩa gặp người chức cao vẫn phải làm trước.
Thế mà đây, tên này lại bỏ qua lễ nghĩa với phi tần đi đỡ một cẩu đồ vật ?
“Ngươi nhưng biết người này là ai sao ? Thân phận ra sao a ? Ngươi còn không đến hành lễ ?” Thị nữ liền nhìn tới Tiểu Vân nói một loạt.
Đúng lúc này, đáp lại những câu hỏi của thị nữ kia cũng không phải là Tiểu Vân mà là một giọng nói khác : “Thân phận hiển hách lắm sao mà dám bắt hắn hành lễ ?” Nghe trong câu nói còn truyền tới một trận cực kỳ phẫn nộ.
Không sai, người tới là Trần Thiên.
Vì Tiểu Vân thân pháp quá mức xuất thần liền nhanh chóng tới trước, Trần Thiên hắn có chút chẫm trễ liền bây giờ mới tới.
Nhưng mà những câu nói trước hắn đều rõ