Tám người bày trận pháp cũng bị chính trận pháp cản trở hấp thu linh lực.
Chưa kể tới, đại chiến ba ngày xảy ra cũng kéo ba người hết sạch linh lực.
Cả hai bên đều là đèn dầu đã cạn chỉ là Thần Lạc Các cao tay hơn một chút, bọn hắn không có gì ngoài người đông thế mạnh liền cử thêm một lão đầu đi theo ra tay.
Lão đầu từ đầu đến cuối ngồi xem bây giờ liền là người ra tay quyết định trận chiến.
Một khi đã nhấc tay liền không có nương tay.
Lão nhân gia tóc bạc lấy tốc độ vũ bão kèm thế công mạnh mẽ đánh tới.
Chiêu thức dùng ra cũng không có đơn giản.
Đây là một trong những Thần Lạc Các trấn các chiêu thức.
Chiêu thức có tên Lạc Thần Thiên Hoa.
Theo lão nhân gia này đánh tới từ trên trời cũng không biết sao rơi xuống những bông hoa màu hồng.
Những bông hoa này cũng nào có như bẻ ngoài đẹp đẽ, những bông hoa đều mang một sát thương không nhỏ.
Không rơi trúng thì thôi một khi bị rơi trúng liền bị bông hoa nổ trúng chịu tới thương thế nhất định.
Hai tỷ muội cũng như biết rõ Thần Lạc Các chiêu này nguy hiểm ra sao liền dùng tới linh lực còn xót lại tạo thành một lớp chắn mỏng manh trên đầu.
Bông hoa rơi xuống liền tạo thành vụ nổ nhỏ dần phá tan lớp chắn mỏng manh này.
Nhưng cái đáng sợ nhất không phải sát thương từ bông hoa mà là chiêu thức lão nhân gia kia đang vận dụng đánh tới.
Càng lúc càng đến gần hai người đều cảm thấy áp lực đổ lên mình.
Nếu là bình thường ở dưới chiêu thức này hai người cũng chỉ bị thương mà thôi, nhưng tình trạng hai người lúc này nào có khả quan như vậy.
Linh lực cạn kiệt, thân thể chiến đấu ba ngày thời gian cũng đã tới cực hạn.
Lão nhân gia đánh tới trên mặt không khỏi cười lấy một nụ cười.
Đáng tiếc a, đúng là hồng nhan thì bạc mệnh, chỉ vì chọn sai người đối địch mà kết cục lại tới mức này.
Gương mặt người biểu tỷ ở thời khắc này cũng chưa có thay đổi một chút.
Cảm giác như nàng đã đoán được điều này và chấp nhận nó vậy.
Nếu như là lúc trước nàng cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc chút nào cả.
Dù sao trên thế gian này người thân nàng cũng chỉ có người biểu muội, nay cả hai có thể đi cùng nhau tới cuối con đường liền không còn gì lưu luyến.
Nhưng mà bây giờ lại khác, nếu không có chuyến đò đó nàng sẽ không biết tới hai từ tương tư.
Sẽ không vì một người mà cảm thấy luyến tiếc cuộc sống.
Nhưng mà luyến tiếc đó đành phải để kiếp sau có thể bù đắp thì bù đắp vậy.
Như cảm nhận tới người biểu tỷ này nỗi lòng, chiếc ô của Tiểu Vân đưa cho nàng đang ở bên thân tự động rung lên một cái nhẹ.
Cái rung chỉ rất nhẹ nhưng nào có thể thoát khỏi cảm nhận của người biểu tỷ này a.
Dù sao nàng luôn đeo bên thân, cảm nhận cơ thể liền không sai được.
Chưa kịp phản ứng hoàn toàn biểu tỷ nàng nhìn thấy một màn cực kỳ rung động mà không ngờ tới.
Chỉ đơn giản là một cái ô mà thôi nhưng ai ngờ được lại sẽ có bậc này sức mạnh a.
Nếu Tiểu Vân hắn nhìn thấy chắc chắn hắn liền không cảm thấy một nghìn điểm kinh nghiệm quay ra cái ô này là phí.
Cái ô bên thân biểu tỷ rung lên một cái nhẹ sau đó liền bay vụt lên.
Chưa dừng lại ở đó, chiếc ô bay vụt lên như chỉ để thoát khỏi trói buộc mà thôi.
Sau đó chiếc ô liền chọn đúng địa điểm đáp xuống.
Mà địa điểm là trước mặt người biểu tỷ này, mục đích không làm gì khác chính là đỡ đòn hộ nàng và bảo hộ mà thôi.
Lão nhân gia nhìn thấy cái ô có như thế biến động cũng không có thay đổi một chút nào.
Bảo vật có thể hộ chủ từ trước đến nay chưa từng thiếu.
Đã chủ nhân sắp ra đi bảo vật cũng không cần thiết phải giữ lại.
Lão nhân gia đánh tới cũng đồng thời là lúc chiếc ô mở ra toàn bộ bảo hộ lấy người biểu tỷ.
Thời gian không gian lúc này như chợt dừng lại vậy.
Cảm giác mọi động tác của lão nhân gia đều có thể thấy được rõ ràng.
Chiếc ô mở ra cũng nào có đơn giản chỉ là cản lại đòn đánh như thế.
Lão nhân gia tay mang theo lực lượng khổng lồ đánh vào chiếc ô, nhìn chiếc ô mỏng manh chỉ cần một người phàm bẻ cũng gãy nhưng không ngờ được lão nhân gia toàn lực một chiêu chưa từng hề hấn gì tới cái ô này.
Chiếc ô đón nhận một chiêu của lão nhân gia không những không có dấu hiệu bị phá hủy ngược lại còn là phản đòn.
Lão nhân