Trở về chiến trường hai bên giao chiến cũng không có người nào thiệt mạng, Hồng Yên Lâu người bày ra trận pháp toàn bộ để thủ mà không công.
Bên phía người kia vì thủ lĩnh bị đánh bay thế công cũng không quá mạnh nên hai bên vẫn ở thế trận hòa.
Kèm theo thủ lĩnh trở về sớm tuyên bố ngừng chiến hai bên liền chưa có ai phải ngã xuống.
Thủ lĩnh hắn vừa trở về tuyên bố ngừng chiến xong cũng không có để ý đến chính mình thương thế hướng về Hồng Yên Lâu người nói : “Là chúng ta lỗ mãng ra tay trước các vị nữ tử xin đừng trách tội.
Bây giờ ta liền mở tới cửa ra đưa các vị trở về.”
Thái độ thay đổi như vậy không thể không nhấc lên nghi ngờ trong lòng Hồng Yên Lâu người.
Còn chưa kể tới thanh niên kia cũng chưa có trở về cùng với tên thủ lĩnh này.
Nhỡ đã có việc gì xảy ra, thì những lời lẽ trên chắc chắn là âm mưu.
Huyết Liên Tử nàng đôi mắt có chút nhíu lại nhìn tới người này hỏi : “Vị công tử kia đâu ?”
Nghe đến Huyết Liên Tử hỏi tên thủ lĩnh có chút biến sắc.
Biến sắc ở đây không phải do hắn có âm mưu quỷ kế gì bị nàng nghi ngờ.
Lời hắn nói toàn bộ đều là sự thật, ngưng chiến và mở lối ra cũng đều là từ vị kia bảo hắn làm nhưng hắn đang là quân địch nói ra nàng nghi ngờ cũng là đúng.
Chỉ là thủ lĩnh hắn biến sắc không phải là do nàng nghi ngờ mà là do hắn không muốn nghĩ đến cái vị kia mà thôi...
“Tiền bối hắn đi sau ta hẳn là chờ một chút sẽ trở lại.”
“Tiền bối ?” Nghe thủ lĩnh xưng hô như vậy ai cũng tự nảy lại trong đầu hai chữ này và thêm dấu hỏi chấm.
Rõ ràng lúc đánh nhau còn như không độ trời chung một sống hai chết.
Thế mà chỉ qua vài ba phút lại xưng hô tiền bối ? Người thanh niên kia lai lịch kinh khủng đến mức nào a ?
Quả nhiên không lâu liền thấy Tiểu Vân hắn trở lại, Tiểu Vân hắn bây giờ lại trở về như cũ đúng như một thư sinh.
Dáng vẻ tử thần cầm trên tay hung binh lúc trước hoàn toàn biến mất, cảm tưởng như Tiểu Vân lúc này và Tiểu Vân lúc trước là hai người hoàn toàn khác nhau không liên quan gì vậy.
“Trở về thôi.” Tiểu Vân hắn đi đến trước Huyết Liên Tử nhẹ nhàng nói.
Cũng không phải do hắn thân thiết với nàng nên nói cùng nàng.
Mà là do Huyết Liên Tử nàng là người cầm đầu Hồng Yên Lâu, nói với nàng một tiếng nàng sẽ thông báo xuống bên dưới, như vậy tiện hơn a.
Nghe được Tiểu Vân khẳng định câu này Huyết Liên Tử nàng mới gật đầu truyền lệnh xuống.
Thủ lĩnh thấy Tiểu Vân tới nào dám chậm chễ nữa.
Từ trong túi áo hắn lấy ra một tấm da bò nhìn có chút rách nát.
Thủ lĩnh hắn đặt tấm da bò này xuống đất bắt đầu tự bản thân nói nhẩm gì đó.
Theo thủ lĩnh hắn tự nhẩm một mình thì tầm da bò dần dần phát ra một vòng ánh sáng sau đó càng lúc càng mở rộng đợi đến khi độ rộng đủ chứa tới ba mươi người đứng vào tên thủ lĩnh hắn mới dừng.
“Đây là cấm thuật dịch chuyển sử dụng trong Ngạnh Mộc Bình Nguyên.
Các vị chỉ cần đứng lên đây khi cấm thuật này đóng lại liền sẽ được dịch chuyển trở về Hồng Yên Lâu.”
Nghe thủ lĩnh nói xong Hồng Yên Lâu người mới bước lên.
Cái gọi là cấm thuật dịch chuyển này cũng không khác trận pháp dịch chuyển là mấy.
Nhưng vì Ngạnh Mộc Bình Nguyên này có thứ gì đó cản trở nên trận pháp dịch chuyển hoàn toàn không dùng được.
Đoàn người bước lên đứng vào trong vòng ánh sáng thì thủ lĩnh hắn lại tiếp tục nhắm mắt tự nhẩm thầm một mình.
Theo thủ lĩnh nhẩm thầm vòng ánh sáng như nghe theo lệnh liền lập tức gập đôi lại.
Đoàn người bên trong cũng theo gập đôi này mà được dịch chuyển trở về.
Sử dụng xong cấm thuật này thủ lĩnh hắn lúc này mới thật sự suy yếu, đoàn người vừa rời khỏi hắn liền từ miệng ho ra máu gần như ngã khụy xuống.
May là bên cạnh còn đứng lấy hai người kịp đỡ lấy hắn.
“A Tam, ngươi vì sao lại phải cưỡng ép sử dụng đến mức này.
Câu thêm bọn hắn vài ngày thời gian kéo chúng về thần mộ chúng ta còn sợ sao ?”
Bên cạnh thủ lĩnh A Tam đứng lấy một nam tử buông ra lời nói.
Nhưng mà nghe xong A Tam hắn chỉ lắc đầu đáp : “Ngươi không hiểu.
Thanh niên nhìn như vô hại kia nhưng lại là một đại lão đáng sợ.
Kể cả kéo hắn về được thần mộ cũng không làm được gì hắn.”
Nghe lời này đoàn người còn có chút không tin tưởng nhưng mà A Tam hắn lại nói thêm : “Ban nãy nếu không phải hắn nhẹ tay thì ta đã là một