Biên: Lap Tran----Trần Triệt trở thành hộ vệ của Vương Kính Minh, một tháng năm lượng bạc.Làm đại nho nổi danh Ký Châu, Vương Kính Minh ở đoạn đường trung tâm Thạch Hỏa thành.Chỗ ở không chỉ có diện tích rộng mà còn có quan quân tuần tra ngày đêm.Trần Triệt làm hộ vệ, trực tiếp dẫn theo một nhà dọn tới..
.
.Chờ sắp xếp xong hết thảy Trần Triệt mới một mình đi tới bên ngoài thư phòng của Vương Kính Minh.Trong thư phòng, Vương Kính Minh một thân áo xanh, tóc hoa râm, tướng mạo nho nhã đang viết chữ.Thấy Trần Triệt đến, hắn khẽ thở dài."Vào đi."Trần Triệt nghe vậy mới cung kính tiến vào thư phòng..
.
.Nhìn người học sinh có làn da trắng bệch, vành mắt còn hơi đen trước mắt, tâm tình Vương Kính Minh rất là phức tạp.Tuy rằng lúc dạy học cho Trần Triệt hắn cũng không chiếu cố gì, đối xử không khác gì những học sinh khác.Nhưng thật ra trong nội tâm của hắn rất là coi trọng người học sinh này.Người học sinh này xuất thân gia đình bình dân, không chỉ thông minh mà còn rất khắc khổ.Tuy rằng trong lòng có chấp niệm nhưng nếu như có thể thuận lợi hóa giải chấp niệm thì chấp niệm sẽ biến thành cơ hội thúc đẩy một người thuế biến.Dựa theo kế hoạch của hắn, chờ sau khi Trần Triệt thi đậu tú tài hắn sẽ đề cử Trần Triệt đi thư viện Đại Hạ đọc sách, sau đó trực tiếp thông qua thi hương để thi hội.Sau khi thi hội lại ở thư viện rèn luyện thêm hai năm.
.
.Đến lúc đó, Đại Hạ lại thu hoạch một nhân tài trụ cột.Nhưng mà điều khiến hắn không nghĩ tới chính là chỉ ra ngoài du học mấy tháng, khi trở về Trần Triệt này đã̀ thành võ giả!Còn là một võ giả thiên tài!"Trần Triệt, ta nhớ ngươi đã từng nói với ta, chí hướng của ngươi là bảo hộ thương sinh.
.
.
Hiện tại ngươi lựa chọn luyện võ thì bảo hộ thương sinh thế nào đây?"Vương Kính Minh dùng giọng có chút buồn nói.Đại Hạ trọng văn khinh võ, đó là bởi người đọc sách lòng mang thiên hạ có thể chấn nhiếp chư tà, bảo hộ một phương.Còn võ giả chỉ có thể tự vệ, tiêu hao tài nguyên, thậm chí đôi khi sẽ tạo phản.So sánh thì người đọc sách dễ quản lý hơn nhiều.Trần Triệt yên lặng một lát mới thẳng thắn nói: "Lão sư, ta cũng muốn bảo hộ một phương.Nhưng ngay cả bản thân cùng gia đình đều không bảo hộ được.Người Dương gia liên hợp giám khảo đổi bài thi của ta, khiến ta thi rớt.Sau khi ta thi rớt, một tên ăn mày cũng muốn hãm hại ta.Ta có thể làm sao?Ta nếu không luyện võ thì có khả năng hôm nay lão sư cũng không gặp được ta."Vương Kính Minh không cách nào phản bác.Giờ khắc này hắn vô cùng phẫn nộ đối với giám khảo thi huyện, đối với Dương gia.Cả học sinh của hắn mà cũng dám khi nhục, thể hiện rõ ràng thái độ của những người này đối với người đọc sách!"Đáng chết! Thật sự đáng chết! Đám người này đang dao động căn cơ Đại Hạ!"Tức giận mắng hai câu xong, Vương Kính Minh gọi một tên tùy tùng vào."Đi gọi giám khảo huyện kiểm năm nay qua cho ta.Còn có Dương Thụ của Dương gia, chính là người thi đậu tú tài năm nay, cũng gọi qua luôn.""Đúng!"Tùy tùng lên tiếng sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.Thấy cảnh này, Trần Triệt cảm động.Hắn vốn không định truy cứu chuyện Dương gia đổi bài thi, dù sao Dương gia không đổi bài thi hắn cũng không tới thế giới này.Nhưng Dương gia cứ phải ép hắn.Vậy không còn cách nào rồi, hắn chỉ có thể truy cứu.Lão sư luôn cương trực công chính, nếu để hắn đã điều tra ra chân tướng, Dương gia lãnh đủ..
.
.Chờ người kia lui ra ngoài, Vương Kính Minh mới nhìn về phía Trần Triệt."Trần Triệt, nếu như ta có thể thay ngươi trút giận thì ngươi nguyện ý tiếp tục đi học sao?Với tư chất của ngươi thì dù chậm trễ một năm cũng không chịu ảnh hưởng lớn."Đọc sách?Trần Triệt không biết nên trả lời như thế nào.Người đọc sách muốn chấn nhiếp tà ma phải có một thứ cực kỳ quan trọng.Đó chính là lòng mang thiên hạ, chính nghĩa hào hùng.Chỉ dạng này mới có thể sinh ra hạo nhiên chính khí, chấn nhiếp tà ma.Nhưng hắn căn bản không phải người thế giới này thì sao lòng có thể mang thiên hạ này?Hắn chỉ muốn tự vệ, sau đó yên ổn sinh sống, với tâm tính này thì có đọc nhiều sách