Biên: Lap Tran----"Khục khục! "Vương Kính Minh cũng ho theo.
Hai mươi tuổi Luyện Tạng cảnh, thế này mà gọi là có chút thiên phú?Đặt ở Đại Hạ đều được xem là kỳ tài võ học!Hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, từng gặp rất nhiều võ giả, cũng gặp không ít hạng người có thiên phú xuất chúng, nhưng hai mươi tuổi bước vào Luyện Tạng cảnh là lần đầu tiên nhìn thấy!Trước đó hắn còn cảm thấy Trần Triệt Đồng Bì cảnh lại suy nghĩ tới chuyện Tiên Thiên cảnh thì hơi mơ tưởng xa vời.
Hắn sợ đả kích người học sinh này nên không có nói ra suy nghĩ thật sự của mình.
Hiện tại đã biết.
Đã Luyện Tạng cảnh rồi, đúng là nên cân nhắc chuyện Tiên Thiên cảnh.
Ầm!Đúng lúc này, cánh cửa phía sau đột nhiên nổ tung, một bóng người nhân đao hợp nhất đâm thẳng về phía lưng Vương Kính Minh.
Trần Triệt cũng không thèm nhìn, xoay người tung một chưởng!Leng keng!Trường đao huyền thiết bị hắn đánh gãy, một chưởng vỗ vào bả vai của đối phương.
Ầm!Nương theo một tiếng vang lớn, chưởng lực mạnh mẽ thông qua bả vai truyền lên thân người kia, đôi giày dưới chân hắn bị chấn bay ra ngoài.
Sau đó toàn thân người nọ nhanh chóng bay ngược, cuối cùng nện trong sân.
Giải quyết này xong, Trần Triệt thấm thoắt xuất hiện trước mặt những người xông tới.
Vương Kính Minh căn bản không thấy rõ động tác, chỉ nghe được vài tiếng vang, sau đó những người kia bị đánh bay ra ngoài.
Nằm trong góc tường, đại hán râu quai nón xem mà kinh hãi.
Lúc trước hắn bị đánh một chưởng còn có chút mơ hồ, nhưng bây giờ nhìn thấy mấy chưởng này thì đã rõ.
Tên đồng bạn kia có thể xem là cao thủ trong Thiết Cốt cảnh, đã từng chịu một kích của hắn.
Không nghĩ tới chỉ trúng một chưởng liền gãy mất binh khí, sau đó xương cốt toàn thân cũng bị chấn đến tan rã, bỏ mình tại chỗ.
"Không phải nói người có tu vi Đồng Bì cảnh sao? Sao lại thế này?"Đại hán râu quai nón không cam tâm.
Trước khi hành động bọn hắn đã chuẩn bị đầy đủ.
Bên cạnh Vương Kính Minh có ai có ai bọn hắn cũng điều tra kỹ càng rồi.
Nhưng không ai ngờ tới người trẻ tuổi trông bệnh không nhẹ này lại là võ giả Luyện Tạng cảnh, hơn nữa còn là loại xếp hàng đầu!Bằng không thì cũng không có khả năng trấn áp toàn bộ.
Sao Thạch Hỏa thành lại có một người thế này?"Chạy! Tranh thủ thời gian chạy!"Đại hán râu quai thấy Trần Triệt nhìn về phía mình , trong đầu chỉ còn ý nghĩ này.
Nhưng hắn chưa kịp đứng lên thì Trần Triệt đã tới trước mặt.
Không nói nhảm nhiều, vừa tới liền tung mấy chưởng, trực tiếp phế bỏ hai chân của hắn, khiến hắn xụi lơ trên mặt đất, không thể động đậy.
"Ngươi! "Đại hán râu quai nón đau khổ, ánh mắt có vẻ tuyệt vọng.
"Tam đương gia! Tình huống bên trong như thế nào?"Ngoài cửa có người khàn giọng hò hét nhưng lại không dám xông vào.
"Rút lui! Mau chạy! Bên cạnh Vương Kính Minh có cao thủ ẩn giấu!"Đại hán râu quai nón cố nén đau đớn, cao giọng hô.
Nghe nói như thế, tiếng đánh nhau bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều.
Trần Triệt cũng không có ra ngoài truy đuổi mà nhanh chóng trở lại bên cạnh Vương Kính Minh.
Hắn biết rõ, hiện tại bảo vệ an toàn cho lão sư là quan trọng nhất.
"Lão sư, người này hẳn là Nhân Trành bên ngoài thành, lưu hắn một mạng trước, nói không chừng có thể hỏi được một ít tin tức quan trọngi! Khụ khụ khục! "Dứt lời, Trần Triệt lại khôi phục dáng vẻ cũ, bắt đầu ho khan.
Vương Kính Minh thấy cảnh này có chút cạn lời.
Võ giả Luyện Tạng cảnh có lục phủ ngũ tạng bền chắc như sắt, sao có thể ngày ngày ho khan chứ?Nếu không phải mỗi ngày hắn đều bắt mạch cho Trần Triệt thì hắn cũng muốn hoài nghi học sinh này đang giả bệnh!.
"Vương tiên sinh, ngươi thế nào?"Lúc này, hộ vệ bên cạnh Vương Kính Minh mới vọt vào.
Hộ vệ đầu tiên xông vào tên là Phương Sơn, tu vi Luyện Tạng cảnh, theo Vương Kính Minh đã hơn mười năm.
Trước khi xong vào hắn đã chuẩn bị tâm lý.
Dù sao Vương tiên sinh chỉ là một người bình thường, có nhiều võ giả xông vào thư phòng như vậy thì lành ít dữ nhiều rồi.
Cho nên sau khi phát hiện Vương Kính Minh bình yên vô sự liền sững sờ.
Khi thấy đại hán râu quai nón đang nằm trong góc tường rên rỉ thống khổ thì kinh ngạc.
Tên này từng giao thủ với hắn một chiêu trên nóc nhà,