Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 131


trước sau


Nghe được nhi tử nói vậy, Tôn Uyển chậm rãi quay đầu.“Nương biết rồi.” Bà thấp giọng đáp, “Thượng Phàm, Niệm Sở, các con đi ra ngoài trước đi, để nương và cô cô của các con còn trò chuyện.”Hai huynh muội nghe theo cùng rời khỏi mộ trước.Trước mộ bia chỉ còn lại Tôn Uyển và Ngu Sở.Ngu Sở đi tới quỳ xuống bên người Tôn Uyển rồi thắp hương cho phụ mẫu và huynh trưởng.Hai người không nói chuyện, vùng ngoại ô trừ bỏ tiếng giấy lật phật bay múa mang theo để chôn cùng khi có cơn gió nhẹ thổi tới thì trong nhất thời cực kỳ an tĩnh.Ngu Sở rũ mắt nhìn chăm chú vào cây hương đang cháy thì nghe thấy tiếng thở dài của Tôn Uyển.“Mấy năm nay muội sống thế nào?” Bà nhẹ nhàng hỏi.Ngu Sở nhìn về phía Tôn Uyển.Hiện giờ mái tóc của Tôn Uyển đã trắng xóa, lưng đã còng đi.

Rốt cuộc không nhìn ra được phong tư khi còn trẻ nữa, cũng không còn trầm ổn khí phách của đại phu nhân Ngu gia mười năm trước.Tôn Uyển thật sự già rồi.Ngu Sở không khỏi nhớ lại chuyện phát sinh về sau của Ngu Sở Sở.Tu tiên được xem như là cơ duyên tốt, vậy dưới tình huống lựa chọn tự sát mà không đi theo con đường của nguyên tác được tính là chuyện tốt không?Ngu Sở không trả lời.“Tẩu thì sao?” Nàng hỏi.Tôn Uyển cười cười.“Chắc chắn là muội sẽ không tin tưởng rằng khi tuổi trẻ tẩu hy vọng rằng trên thế gian này không có muội, nhưng đến tuổi già tẩu lại thường xuyên nhớ tới muội.” Tôn Uyển nói.Bà nhìn về phía Ngu Sở.“Về chuyện của tẩu và muội, năm đó tẩu vô cùng để ý, cảm thấy muội là người ngang ngược đáng giận nhất trên đời này, lại cảm thấy muội là tiểu thư Ngu gia nên xem thường bối cảnh của tẩu, cảm thấy tẩu không xứng làm tẩu tử của muội cho nên mới khắp nơi nhằm vào tẩu, muốn tẩu không được sống tốt.”Tôn Uyển rũ lông mi xuống, bà nhẹ nhàng cười.“Về sau muội đi rồi, tẩu được làm chủ quyết định chuyện trong nhà, khi lấy thân phận Ngu phu nhân giao thiệp với các phu nhân thế gia khác mới hiểu được cái gì gọi là nhân tâm kế và tiếu tàng châm.” Bà giãi bày, “Khi đó tẩu lại nhớ tới muội, bỗng nhiên phát hiện thực ra muội cũng không có tâm kế gì, chẳng qua là tâm tính hài tử khi bị chiều chuộng sinh hư mà thôi, thật sự không tính là người xấu.”Ánh mắt Ngu Sở hơi tối đi.Nàng nói, “Thực ra tẩu cũng không cần thay muội nói chuyện.


năm đó đúng là muội không muốn tẩu làm tẩu tử, nhưng không phải bởi vì gia cảnh mà là tính cách không hợp.”“Tẩu biết.” Tôn Uyển thấp giọng nói, “Chẳng qua bởi vì muội và tẩu không phải là cùng một loại người cho nên mới hiểu lầm nhau mà thôi.


Hiện giờ tẩu đã già, lại nhớ khi đó thực ra đều là những việc lông gà vỏ tỏi…… Cuối cùng lại thành cục diện hiện giờ.”Từ rất lâu trước kia, Ngu gia là thế gia phú thương có tiếng tăm lừng lẫy ở phương bắc, mà Tôn gia lại bình thương hơn rất nhiều, miễn cưỡng xem như dòng dõi thư hương.Năm đó Ngu lão gia tìm tức phụ cho Ngu Nhạc Cảnh lại không quá coi trọng gia thế đối phương như thế nào mà càng coi trọng đối phương là người thế nào.Rốt cuộc thì việc làm ăn buôn bán ở thế hệ Ngu lão gia đã trở nên quy mô vững chắc, đã trở thành đệ nhất phú thương phương bắc nên cũng không muốn tiếp tục khuếch trương buôn bán về hướng nam, chỉ muốn bảo vệ tốt cho nhi tử của mình mà thôi.Cho nên tìm tức phụ đương nhiên là rất quan trọng.Tôn Uyển là tiểu thư khuê các chính thống được bồi dưỡng từ nhỏ, tri thư đạt lý, diện mạo cũng không tồi, cũng từng tham gia vài lần hội thi thơ đều tự nhiên hào phóng mà không luống cuống.Chẳng qua mặt ngoài thì ngăn nắp nhưng thực tế trong nhà bà lại thiếu hụt nghiêm trọng, chỉ còn lại cái xác còn có thể chống, cực kỳ nghèo túng, thường xuyên bị người cười nhạo ở sau lưng, chỉ trông cậy vào nữ nhi của mình có thể gả người tốt hơn một chút.Ngu lão gia nhìn một vòng, lại từng nhìn thấy vài lần thì cảm thấy Tôn Uyển hiền huệ dịu dàng, là người thích hợp làm con dâu nhất.Ông hỏi nhi tử Ngu Nhạc Cảnh, Ngu Nhạc Cảnh làm trưởng tử nên đã sớm hiểu rõ chính mình cần kế thừa trọng trách của gia tộc.

Ngay cả đối phương cũng chưa gặp qua nhưng nhìn thấy phụ thân hỏi ông thì Ngu Nhạc Cảnh trực tiếp đáp ứng hôn sự này một cách sảng khoái.Ngu lão gia lại đi hỏi Tôn gia, Tôn gia không duyên không cớ leo lên được đại gia tộc như vậy tự nhiên là quá đỗi vui sướng, luôn miệng đáp ứng.Tôn Uyển cũng vui vẻ, rốt cuộc nàng chỉ là một trong đông đảo tiểu thư khuê các, mà trong toàn bộ phương bắc này Ngu thiếu gia trẻ tuổi đầy hứa hẹn lại chỉ có một.Từ Tôn tiểu thư không biết tên biến thành thiếu nãi nãi của Ngu gia, đó là sự khác nhau như trời với đất đến mức nào?Hai nhà nhanh chóng định hôn ước, cho đến khi Ngu phủ muốn tới cửa cầu hôn thì Ngu Sở Sở mới biết được huynh trưởng của mình thế mà muốn nghênh thú tẩu tử chưa từng gặp qua lần nào.Từ đây về sau, tính cách vào hoàn cảnh sinh trưởng hoàn toàn bất đồng giữa tẩu tử và tiểu cô khiến những sự việc lớn nhỏ cứ va chạm nhau không ngừng.Bỗng nhiên Ngu gia có một ngoại nhân tiến vào, Ngu Sở Sở được nuông chiều tới lớn còn chưa gặp mặt đã rất chán ghét Tôn Uyển.Vừa lúc đó gặp Tôn Uyển trong lòng đang tràn đầy công lược dùng để lấy lòng công công bà bà và trượng phu mà hoàn toàn xem nhẹ Ngu Sở Sở, hơn nữa đúng thật là Ngu lão gia và Ngu phu nhân quá thích tức phụ dịu ngoan hiếu thuận này, hai phu thê và nhi tử đều đắm chìm trong vui sướng ở tân hôn, một nhà hòa thuận làm Ngu Sở Sở cảm thấy bản thân bị loại trừ ra bên ngoài nên càng không thể tiếp thu được.Ngu Sở Sở cho rằng Tôn Uyển dối trá, chỉ biết lấy lòng người, chán ghét bà cố làm ra vẻ, cảm thấy bỗng nhiên bà xuất

hiện liền cướp đi gia đình hòa thuận hạnh phúc của mình, chen vào vị trí của mình.Sau vài lần va chạm, Tôn Uyển cảm thấy Ngu Sở Sở cao ngạo kiêu căng, xem thường gia cảnh bối cảnh của bà cho nên mới cố ý khắp nơi nhằm vào bà, cũng càng ngày càng phản cảm Ngu Sở Sở.Nhưng kỳ thực không có ai là người xấu.Tâm tính của Tôn Uyển là mẫn cảm tự ti, cho rằng Ngu Sở Sở xem thường bà mới hay dùng ác ngôn hướng về bà, thực ra căn bản là Ngu Sở Sở cũng không phân rõ gia cảnh cao thấp của nhà khác, chỉ là nàng vẫn luôn được nuông chiều trong lòng bàn tay, sợ hãi tẩu tử cướp đi phụ mẫu người nhà của mình.Ngu Sở Sở cảm thấy Tôn Uyển là hồ ly tinh cho nên mới lấy lòng người như vậy, lại không biết từ nhỏ Tôn Uyển đã đọc tam tòng tứ đức, quy quy củ củ mà lớn lên chính là vì làm một tức phụ tốt, nàng gả vào Ngu phủ, nỗ lực lấy lòng công công bà bà và trượng phu cũng bất quá là hy vọng có thể được nhà trượng phu tiếp nhận, yên phận sống sót mà thôi.Các nàng có gì sai đây?Những va chạm và oán hận năm đó không nói rõ ra chất chứa đã sâu, cuối cùng cũng bộc phát xúc phạm tới mọi người.Bốn mươi năm qua đi, Ngu Sở Sở rời nhà trốn đi rồi tự bạo mà chết, Tôn Uyển lại tồn tại khúc mắc nửa đời người, ai cũng không sống tốt được cả đời này.“Tẩu thật sự chán ghét muội, chẳng sợ ở những người khác tẩu hiểu rõ cái gì là nghiêm túc làm khó dễ nhưng tẩu vẫn chán ghét muội.” Tôn Uyển thấp giọng nói, “Mãi cho đến khi trưởng tức của tẩu cầm quyền, trở thành tân Ngu phu nhân thì tẩu mới bắt đầu chậm rãi thấu hiểu tâm tình năm đó của muội.”Bà nhìn về phía Ngu Sở rồi nhẹ giọng nói, “Vốn dĩ chúng ta không nên như vậy.”Ngu Sở nhìn chăm chú vào mộ bia của Ngu phụ Ngu mẫu và huynh trưởng.“Đều trôi qua rồi.” Ngu Sở thấp giọng đáp.Kỳ thực nàng cũng không muốn nhớ lại quá khứ cùng Tôn Uyển hoặc cho nhau xin lỗi và bắt tay giảng hòa.Chuyện nhà chính là sổ nợ rối tinh rồi mù, ai cũng từng làm sai, ai cũng từng bị thương tổn.


Nhiều năm đi qua như vậy ai đúng ai sai còn quan trọng sao?Đối với nàng mà nói, nỗi đau xót của Ngu Sở Sở và nỗi đau xót của Tôn Uyển nàng đều có thể thấu hiểu.Chẳng qua Tôn Uyển cũng lớn tuổi như vậy, nếu lần này có thể nói rõ ràng làm bà sống lâu thêm mười năm thì cũng coi như là một chuyện tốt.Hơn nữa ai có thể nói ra ràng rằng rốt cuộc bi kịch của Ngu gia là do giữa tẩu tử tiểu cô phụ tử nữ thiếu sự thấu hiểu lẫn nhau mà dẫn tới hay bởi vì Ngu Sở Sở nhất định phải đi tu tiên, muốn tìm chết ở Tu Tiên giới cho nên mới dẫn tới việc nhất định trong nhà nàng sẽ xảy ra chuyện đây.Ngu Sở Sở nhìn về phía Tôn Uyển rồi thấp giọng khuyên, “Vạn sự đều là mệnh, tẩu tử, nên buông xuống thôi.”Ánh mắt của hai người đối diện giao tiếp với nhau.Một cái liếc mắt này là ở mười hai năm trước Tôn Uyển đứng ở bên cửa tròn dặn dò Ngu Sở vạn sự cẩn thận một cách khô cằn.Cũng là ở hơn bốn mươi năm trước Ngu Sở Sở ngồi bên bàn ăn dùng ánh mắt đầu tiên đánh giá tẩu tử vào sáng sớm sau hôm tân hôn của huynh trưởng.Giằng co nhiều năm như vậy, ân oán nửa đời người đã tan thành mây khói như vậy.Tôn Uyển gục đầu xuống, khuôn mặt già nua của bà lộ ra chút tươi cười rồi khẽ gật đầu.“Tẩu tử.” Ngu Sở lại gọi.

Nàng nhìn chăm chú vào mộ bia của phụ mẫu huynh trưởng rồi nhẹ nhàng dặn, “Giúp muội lập bia mộ bên cạnh phụ mẫu, coi như muội đã chết đi.”“Có lẽ tẩu sẽ cảm thấy muội máu lạnh nhưng muội sẽ không trở về nữa, muội không muốn lại trải qua nỗi đau xót này.” Nàng nhìn về phía Tôn Uyển và nhẹ nhàng nói, “Quan hệ huyết thống của muội đều đi rồi, Ngu gia của muội đã không còn tồn tại.”Môi của Tôn Uyển khẽ run, bà cúi đầu, sống lưng cũng càng ngày càng còng xuống.


Môi bà run rẩy, qua một lúc mới thấp giọng đáp, “…… Được.”Ngu Sở nhìn chăm chú vào mộ bia.Nàng nhẹ nhàng nói, “Ngày giỗ viết là ngày mười lăm tháng năm năm Nhân Hưng sáu mươi tư đi.”Mười hai năm trước Ngu Sở Sở đã tự bạo bỏ mình vào ngày này.Lập khối bia mộ bên người phụ mẫu giúp nàng thì liệu nàng có thể tìm được phương hướng về nhà không?Đừng giống như Ngu Sở nàng, ngay cả đường về đều không có.Nhang đã cháy hết, Ngu Sở đứng dậy quay đầu rời đi.“Sở Sở.”Nàng nghe được giọng nói của Tôn Uyên vang lên, mang theo nỗi đau đớn ẩn nhẫn và chất giọng già nua của người già.“Nếu có kiếp sau……” Tôn Uyển run giọng nói, “Nếu có kiếp sau tẩu nguyện làm tẩu tử tốt hơn nữa, chúng ta trở thành người một nhà sống với nhau thật tốt được không?”Người tu tiên lấy đâu ra luân hồi đây?Ngu Sở nghiêng đầu, nàng khẽ cười.“Được.” Nàng đáp..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện