Vốn Hoắc Nghiêm còn cho rằng cậu có thể ở bên cạnh Ngu Sở Sở mỗi ngày, nhưng thực ra phần lớn thời gian của cậu vẫn là làm một vài việc lặt vặt, thỉnh thoảng mới được nha hoàn gọi đi.
Cậu cảm thấy Ngu Sở Sở không hề khoa trương như những người khác nói, thật ra thì Ngu Sở Sở rất dễ nói chuyện, dỗ tiểu cô nương vui vẻ cũng không khó khăn mấy.
Hoắc Nghiêm phát hiện, tuy Ngu Sở Sở vẫn còn nhỏ nhưng ra tay rất hào phóng.
Ngu gia vô cùng giàu có, tất cả các loại đồ chơi, trang sức từ trời Nam biển Bắc đều sẽ đưa đến phòng của nữ nhi.
Thỉnh thoảng có tiểu nha hoàn thích món đồ nào đó, chỉ cần nói mấy lời dễ nghe với Ngu Sở Sở, tiểu cô nương sẽ đưa món đồ đó cho các nàng ấy.
Người làm trong Ngu phủ đều biết, vào viện tiểu thư làm là một công việc béo bở. Gặp dịp tâm trạng của tiểu thư tốt, tiện tay thưởng vài món đồ cũng đủ để ăn một năm.
Phụ mẫu Ngu thị đều biết chuyện này, nhưng bọn họ cũng không thiếu vài ba món đồ đó, Ngu Sở Sở hào phóng cho bọn họ đồ như vậy cũng có thể khiến cho những người khác nhớ được điểm tốt của nữ nhi nhà mình, từ đó chăm lo chu toàn cho Ngu Sở Sở một chút. Vì vậy mà hai người đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Tất cả những nha hoàn, tên sai vặt ở bên cạnh Ngu Sở Sở đều từng được thưởng, khiến Hoắc Nghiêm trông có vẻ lạc lõng không hòa hợp được.
Một ngày nọ, hai người nằm trên đất vẽ vời trên giấy tuyên thành, Ngu Sở Sở vẽ một con rùa đen, cô bé chống cằm ngắm nhìn Hoắc Nghiêm.
Bấy giờ Hoắc Nghiêm đã quen với chuyện này rồi, không căng thẳng bứt rứt như khi mới gặp nữa. Cậu cũng phát hiện ra một điều, là Ngu Sở Sở rất thích nhìn chằm chằm vào mình.
Hoặc có thể nói, Ngu Sở Sở thích người xinh đẹp.
Ngu Sở Sở không nhớ mình đã từng cứu Hoắc Nghiêm, cũng không biết Hoắc Nghiêm là thiếu niên suýt chút nữa đã chết rét trong cái ngày mùa đông ấy.
Hoắc Nghiêm cũng không hề nhắc đến chuyện này, tiểu cô nương đã quên mất đi dáng vẻ xấu xí nhất của cậu, chỉ thấy cậu là một thiếu niên tuấn tú, thế là được rồi.
Cậu ở một bên vừa tùy tiện vẽ vẽ vừa ngẩn người, chợt nghe thấy Ngu Sở Sở nói, “Đúng rồi, đã lâu lắm rồi mà ta chưa từng nghe thấy ngươi nói ngươi muốn cái gì.”
Ngu Sở Sở nhìn về phía Hoắc Nghiêm, cô bé chống cằm.
“Nếu như có muốn cái gì cứ việc nói, ta đều sẽ cho ngươi.”
“Ta không muốn gì hết.” Hoắc Nghiêm cụp mắt xuống, cậu đáp.
“Ngươi đúng là kỳ lạ.” Cô bé lầm bầm, “Sao có người cái gì cũng không muốn được chứ?”
Hoắc Nghiêm giương mắt lên nhìn, biểu cảm của cậu hơi mê man.
“Không biết.” Cậu lặp lại một lần nữa.
Trong lòng Hoắc Nghiêm chỉ có sự mờ mịt.
Từ thành Đế chạy trốn đến phương Bắc, rồi dần dần lớn lên, cậu càng ngày càng có thể nhận ra sự kỳ vọng đè nén của những người khác dành cho cậu, bao gồm cả Tô lão gia, khi bọn họ nhìn cậu, trong mắt lúc nào cũng thoáng qua chút cuồng nhiệt.
Hoắc Nghiêm chín tuổi, mặc dù cậu bị cuộc sống này ép phải tôi luyện bản thân trở nên thông minh già dặn, nhưng có một số chuyện cậu vẫn không thể hiểu được.
Hoắc Nghiêm không biết bản thân mình là niềm hy vọng của tất cả những người chống lại sự thống trị của Nhạc hoàng đế, bọn họ hy vọng Hoắc Nghiêm khi lớn lên lấy lại binh quyền, dấy binh nổi dậy và chấm dứt chính sách tàn bạo của Nhạc Khang Đức.
Hoắc Nghiêm chỉ cảm thấy, bọn họ đối với cậu rất tốt, nhưng có đôi lúc, sự ân cần ấy sẽ khiến cậu cảm thấy ngộp thở.
Bây giờ, cuộc sống thuở nhỏ ăn sung mặc sướng đã ngày một mơ hồ không rõ nữa, cậu cũng sẽ không giống như hai, ba năm trước đòi cha nương, đòi tổ phụ nữa, cậu của bây giờ, bất kể là cái gì cũng không muốn.
Cậu không muốn trở về Tô gia, không muốn trở thành con nuôi của người khác, không muốn bị những người lớn kia bao vây xung quanh, đến mức việc hít thở với cậu cũng trở nên khó khăn.
Hoắc Nghiêm muốn được tự do.
Chỉ là, tuổi của cậu vẫn còn quá nhỏ, trong lòng chỉ có sự bồng bột và thúc ép, vẫn không rõ chính mình muốn cái gì, thoát khỏi Tô gia đã là mức độ phản kháng lớn nhất của cậu.
Hoắc Nghiêm nâng mắt lên, cậu nhìn dáng vẻ không biết buồn rầu lo âu của Ngu Sở Sở, tiểu cô nương rũ mi chuyên tâm vẽ vời, bên má còn bị dính chút mực nước khiến cậu không kiềm chế được mà khẽ cong khóe miệng.
Bản thân cậu ở trong bóng tối, trải qua sự tàn khốc của thế giới, từng cơn sóng hết đợt này đến đợt khác bao vây lấy cậu, nó khiến cậu ngộp thở, thậm chí, trên con đường tăm tối này, câu không thể thấy được điểm cuối cùng. Nhưng số phận lại cho cậu gặp được một nữ hài tử trong sáng và rực rỡ đến nhường này, tựa như chỉ cần nhìn thấy tiểu cô nương được yêu thương, được thỏa mãn, bản thân cậu cũng sẽ được cứu vớt thêm một chút.
Hoắc Nghiêm thích bầu bạn với Ngu Sở Sở, nhưng khoảng thời gian như vậy lại rất ít.
Thường có những tiểu thư tuổi tác xấp xỉ của những gia tộc khác đến thăm Ngu Sở Sở, thỉnh thoảng có người đến cửa nói chuyện làm ăn, bọn họ biết Ngu phủ có một thiếu gia và một tiểu thư, cũng sẽ dẫn đứa bé nhà mình đến viếng thăm, Ngu Sở và những đứa bé nhà bọn họ cũng coi như là có quen biết.
Chỉ có khi Ngu Sở Sở cực kỳ ầm ĩ, những người bên cạnh cô bé không cách nào dỗ được thì mới nhớ tới Hoắc Nghiêm, gọi cậu đến chơi cùng với cô bé.
Trong những lần gọi đến rồi rời đi, đôi lúc Ngu phủ chiêu đãi khách, Hoắc Nghiêm sẽ đứng ở trong góc nhỏ nhìn Ngu Sở Sở chơi đùa với những đứa bé khác.
Mặc dù người kết giao với Ngu phủ đều là những người không phú thì quý, nhưng Ngu Sở Sở sẽ là trung tâm tuyệt đối giữa các thiên kim công tử, và luôn luôn là vầng trăng sáng được mọi người bao quanh, được yêu mến.
Hoắc Nghiêm đứng ở trong bóng tối, cậu lẳng lặng nhìn bọn họ chăm chú.
“Nhóc đang nhìn gì thế?” Lưu thúc hỏi.
Ông nhìn theo ánh mắt của thiếu niên, thì thấy các thiên kim công tử cười cười nói nói, lập tức hiểu ra điều gì đó, ông khẽ cười một tiếng, đưa tay ra sờ đầu Hoắc Nghiêm.
“Mỗi người đều có số phận của riêng mình.” Lưu thúc nói thật chậm rãi, “Không phải tất cả mọi người đều có số mệnh tốt như những người ngồi ở chỗ đó, nhưng chúng ta vẫn có thể nỗ lực hết sức mình.”
Hoắc Nghiêm không nhìn về phía đó nữa.
Vào giờ phút này, bỗng nhiên cậu ngộ ra một hiện thực. Dẫu cho cậu có chán ghét những xiềng xích trên người mình, thì giờ vào khắc này đây, cậu lại không có quyền được chọn lựa.
Ngày hôm sau, Hoắc Nghiêm đang tưới nước ở trong vườn hoa thì nghe thấy tiếng bước chân lạch bạch vang lên, Ngu Sở Sở chạy tới, cô bé bắt lấy tay của Hoắc Nghiêm.
“Chạy mau!” Ngu Sở Sở nói.
Hai đứa trẻ chạy đến một xó xỉnh trong vườn hoa rồi ngồi xổm xuống bên cạnh gốc cây đại thụ, chẳng được bao lâu, hai nha hoàn đã từ đường chính chạy tới thở hổn hển, bọn họ thấy ở vườn hoa không có ai thì lại chống eo thở không ra hơi tiếp tục chạy đi nơi khác.
Đến khi các nàng ấy rời đi, Ngu Sở Sở mới bỏ tay đang che miệng xuống, cô bé cười khanh khách đứng lên, đôi mắt chớp chớp đầy vẻ tinh ranh láu cá, giống như tiểu hồ ly vậy.
Cô bé ngồi bệt xuống đất không hề có dáng vẻ của tiểu thư khuê các, quay đầu thấy thiếu niên đang ngẩn người thì vươn tay qua chọc chọc vào mặt cậu.
“Tiểu Mục, sao lúc nào ngươi cũng ngây người như vậy hả?” Ngu Sở Sở hỏi, “Ngươi đang suy nghĩ gì thế?”
Hàng lông mi của Hoắc Nghiêm khe khẽ run, cậu nói, “Người đã từng gặp chuyện nào mà rõ ràng bản thân rất ghét, nhưng lại không thể không đối mặt chưa?”
Ngu Sở Sở suy nghĩ một lúc.
“Hình như là chưa từng. Từ nhỏ đến lớn chỉ có đại ca mới có thể bị buộc đi làm chuyện huynh ấy không thích thôi.” Cô bé vừa bẻ ngón tay vừa nói, “Chẳng hạn như, thật ra huynh ấy không thích đọc sách, không thích tính toán sổ sách, huynh ấy không thích rất nhiều thứ, nhưng đều bị cha bắt đi học, huynh ấy cũng không có cách nào khác cả.”
Ngu Sở Sở thu tay lại, cô bé cười nói, “Ta thì dễ rồi, nếu ta không muốn làm cái gì, chỉ cần làm nũng với cha nương là được.”
Hoắc Nghiêm nhìn dáng vẻ không buồn lo của Ngu Sở Sở, chín tuổi đầu, lần đầu tiên cậu thấy vô cùng lo lắng cho một người.
Bỗng có một nỗi lo lắng vô hình chợt dâng lên trong lòng cậu, nếu như có một ngày nào đó Ngu gia cũng lâm vào cảnh khốn cùng, đại tiểu thư của Ngu gia được cưng chiều lên tận mây phải ngã xuống một cách đau đớn, liệu cơn đau ấy sẽ đau hơn cả cơn đau cậu đang gánh chịu chứ?
Thiếu niên lại ngẩn người, còn Ngu Sở Sở thì lại thở dài một tiếng, “Ta chỉ ghét thị nữ suốt người đi theo chân ta! Ta thật sự hy vọng có thể nhanh chóng lớn lên một chút, không còn người nào có thể quản ta được.”
Cô bé chợt nhớ ra cái gì đó, lại đưa tay ra, hưng phấn lắc lắc cánh tay cậu.
“Tiểu Mục! Tối nay ngươi đến đón ta đi, chúng ta lén ra ngoài ngắm trăng nhé?”
Hoắc Nghiêm lấy lại tinh thần, cậu thì thào, “Ta phải đi rồi.”
Ngu Sở Sở buông cậu ra, cô bé hơi giật mình, thắc mắc, “Ngươi định đi đâu?”
“Ta nên về nhà rồi.” Hoắc Nghiêm nhìn về phía tiếu cô nương, “Ta không thể cùng người ngắm trăng rồi.”
“Nếu đã vậy thì ngươi nhanh trở về đi.” Ngu Sở Sở nói, “Chắc chắn cha nương ngươi rất lo lắng cho ngươi đấy.”
Hoắc Nghiêm cụp mắt, cậu khẽ “ừ” một tiếng, nhỏ giọng đáp, “Nhất định là họ rất nhớ ta.”
Cậu không rời khỏi Ngu phủ ngay khi ấy.
Cho đến mấy ngày sau, Ngu phủ mua một tiểu cô nương từ bên ngoài tầm mười một, mười hai tuổi, làm nha hoàn thiếp thân kiêm người bầu bạn chơi cùng Ngu Sở Sở, Hoắc Nghiêm biết bản thân mình nên rời đi rồi.
Vào một buổi sáng, cậu lẳng lặng rời khỏi Ngu phủ không có lấy một tiếng động.
Ngay khi Tô gia và người hầu của Tôn gia cho rằng thiếu gia hoàng tôn đã chết mà rơi vào tuyệt vọng, thì bốn tháng sau đó, Hoắc Nghiêm đã trở lại.
Hoắc Nghiêm từng bước trở thành con nuôi của Tô lão gia, đổi tên thành Tô Dung Hiên, tạm thời ở lại thành Dương.
Trong Ngu phủ phía bên kia, Ngu Sở Sở vẫn trưởng thành trong sự bao bọc của mọi người.
Bên cạnh Ngu Sở Sở có thêm một nha hoàn tên là Thanh Tô, lớn hơn Ngu Sở Sở bốn tuổi, cùng lớn lên với Ngu Sở Sở.
Thanh Tô làm việc cẩn thận tỉ mỉ lại trầm ổn, rất nhanh đã trở thành quản sự trong viện của Ngu Sở Sở. Thanh Tô phụ trách chăm sóc Ngu Sở Sở, đồng thời cũng điều phối cân đối nha hoàn và sai vặt khác trong viện.
Lúc Ngu Sở Sở tám, chín tuổi vẫn nhớ đến nhóc sai vặt có vẻ ngoài xinh đẹp tên là Tiểu Mục kia, còn ầm ĩ mấy lần đòi đi tìm cậu. Lâu ngày sau đó cũng dần lãng quên người nọ.
Bây giờ nàng đã mười sáu tuổi, ở cái độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ, như đoá hoa đang chớm nở.
Ngu Sở Sở mặc một bộ xiêm áo mềm mại màu hồng, không hề toát lên vẻ th0 tục mà còn khiến nàng trông duyên dáng đáng yêu hơn.
Chỉ là, ánh mắt của nàng hơi kén chọn, tính cách lại mạnh mẽ tự tin, kể cả khi nàng không nói gì, vẻ mặt cũng toát lên khí khái của đại tiểu thư kiêu ngạo, trông thì đẹp thật đấy nhưng không hề dễ trêu vào.
Sáng sớm, Ngu Sở Sở ngồi trước gương đồng, Thanh Tô đang vấn tóc cho nàng.
“Tiểu thư, hôm nay người trở về sớm một chút.” Thanh Tô bất đắc dĩ nói, “Người và những người bạn kia của người lúc nào cũng ra ngoài chơi, lão gia mà biết lại nói người một trận cho mà xem.”
“Ông ấy không nỡ đâu.” Ngu Sở Sở thờ ơ nói, “Hôm nay ta muốn cài cái trâm cài đầu con bướm đó.”
Thanh Tô cài chắc trâm cài cho Ngu Sở Sở xong, con bướm màu xanh như thể muốn
dang cánh bay đi vậy.
Ngu Sở Sở dẫn theo Thanh Tô ra khỏi cổng Ngu gia, bên ngoài đã có xe ngựa chờ sẵn.
Trên xe ngựa, màn cửa bị người khác vén lên, bên trong là mấy vị tiểu thư khác.
“Sở Sở, mau lên, bọn ta đợi ngươi lâu lắm rồi đó.” Một người trong đó chào hỏi.
Ngu Sở Sở xách làn váy bước lên xe ngựa, Thanh Tô ngồi bên ngoài với phu xe.
Xe ngựa vững vàng chuyển động, bên trong xe ngựa, năm thiên kim nói chuyện rôm rả, cười nói vui vẻ cả một đoạn đường.
Gia đình phú thương ở thành An khá nhiều, tòa thành này rất phồn hoa, lại là thành trì có văn nghệ thời thượng nhất cả nước, từ y phục ăn mặc đến ngâm thơ viết văn luôn có thể dẫn đầu trào lưu của cả nước.
Những người tài giỏi, giàu có ở thành An đều là những người lớn tuổi, những người dân lớn lên ở đây, các tiểu thư của gia đình giàu có cởi mở phóng khoáng hơn các cô nương ở khu vực khác, mấy tỷ muội thân thiết thường xuyên cùng nhau ra ngoài vui đùa dạo chơi một chút.
“Lại có nhà nào có hàng mới à?” Ngu Sở Sở hỏi.
“Lần này cũng không phải hàng mới gì, ngươi chưa nghe nói gì sao, trên đường chính mới mở một tửu lầu, bây giờ rất khó tìm một nơi như vậy đó!” Lý thiên kim nói.
“Tửu lầu thì có thể có gì thú vị?” Ngu Sở Sở không tin lắm.
“Đến rồi sẽ biết, ta phải năn nỉ cha ta rất lâu thì ông ấy mới đồng ý đặt một nhã gian [*] đó.”
[*] 雅间 Nhã gian, gần giống như phòng bao riêng, nhưng đôi khi nhã gian cũng chỉ là một khu vực được mấy bình phong quây lại để có không gian riêng.
Đám thiên kim tiểu thư xuống xe ngựa, Ngu Sở Sở ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên tấm biển hiệu treo ở trên đề ba chữ, Vọng Tinh Lầu.
Sau khi xác định thân phận, các nàng được tiểu nhị mời vào trong, bấy giờ Ngu Sở mới phát hiện tửu lầu này quả thật là không giống với những nơi khác.
Tửu lầu bình thường đều sẽ bao gồm cả quán cơm, lúc nào cũng ồn ào, huyên náo.
Nhưng Vọng Tinh Lầu này là một nơi cực kỳ tao nhã, chỉ bán rượu bán trà, không cung cấp những món ăn khác. Vừa đi vào là có thể nhìn thấy cầm sư ở trên đài cao tầng một trình diễn nhạc khúc, ở mỗi tầng đều có vũ nữ trợ hứng.
Hiện giờ Vọng Tinh Lầu là một nơi rất khó để có chỗ, những người có thể ngồi ở đây hôm nay về cơ bản đều là những thiếu gia tiểu thư nhà có tiền có quyền, hoặc là một vài văn nhân được bọn họ mời tới.
Hầu như Ngu Sở Sở đi đến đâu đều có người biết nàng, trên đường đi lên tầng trên, có rất nhiều tiểu thư công tử chào hỏi nàng.
Rất nhiều người trẻ tuổi của các gia tộc khác nhau muốn có quan hệ qua lại với Ngu Nhạc Cảnh và Ngu Sở Sở, chỉ tiếc là năng lực tự chủ của trưởng tử Ngu Nhạc Cảnh rất mạnh, ngoại trừ qua lại với mấy trưởng tử gia tộc lớn, thì những người khác đều chỉ là nói chuyện xã giao, bên ngoài khách khí mấy câu chứ chưa bao giờ ra ngoài mua vui chơi đùa.
Mà Ngu Sở Sở càng khó để kết thân hơn nhiều, tính tình nàng kiêu ngạo, thẳng tính, không những phải vuốt dọc lông theo nàng, còn phải biết nói chuyện, chơi được, còn phải hợp mắt nàng nữa.
Nàng rất hào phóng với những thiên kim chơi với mình, động một chút là tặng bọn họ mấy món đồ quý hiếm đắt tiền, nhưng chỉ cần nhìn không vừa mắt một cái, Ngu Sở Sở sẽ lười để ý đến ngươi ngay.
Đoàn người tới nhã gian rồi ngồi xuống, từ nơi này có thể nhìn thấy phong cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, mành trúc khẽ che chắn, có thể nghe thấy tiếng đàn, nhìn thấy vũ nữ ở tầng bốn biểu diễn.
Chỗ này vừa yên tĩnh lại có không khí, còn có cảm giác rất riêng tư, thực sự là một nơi tốt.
Tiểu nhị bưng trà lên, bên này có mấy thiên kim khác đến bàn của bọn họ, nàng ta nói, “Nghe nói ông chủ tửu lầu này cực kỳ anh tuấn đó. Cũng không biết là người từ đâu đến nữa, trông không giống mấy gương mặt quen thuộc ở thành An.”
Ngu Sở ngừng một lúc, nàng hỏi, “Thật không đấy?”
“Có vẻ là thật đấy? Nửa tháng trước, khi tửu lầu khai trương, ông chủ đã từng lộ diện trong khoảng thời gian ngắn, chỉ lộ mặt một chút thôi mà bây giờ đã lan truyền khắp cả thành An rồi đó!” Triệu thiên kim nói, “Nghe nói, ông chủ này có dáng vẻ giống như tiên nhân, không biết có phải tiên trưởng không nữa.”
“Ngươi nói bậy rồi, nào có người tu tiên nào lại mở tửu lầu chứ.” Ngô thiên kim ở bên cạnh phản bác lại.
“Ta có nói bậy hay không thì chẳng phải chỉ cần gọi ông chủ ra là biết rồi sao?” Triệu thiên kim nhìn về phía Ngu Sở Sở, nàng ta bắt đầu thêm dầu thêm mỡ, “Nghe nói nửa tháng gần đây có rất nhiều danh nữ giàu có muốn gặp được ông chủ này một lần, nhưng chưa có ai được như ý nguyện cả.”
“Đó là do bọn họ không biết tự lượng sức mình, cũng không tự nhìn lại xem bản thân có bao nhiêu phân lượng. Nếu là Sở Sở muốn gọi người tới, chắc chắn kết quả sẽ khác.”
“Đúng vậy, cả thành An này ai lại dám không cho Ngu gia mặt mũi chứ?”
Mấy thiên kim khác lập tức cũng tỏ ý tán thành, cứ khen ngợi Ngu Sở Sở.
Thanh Tô đứng bên ngoài nghe các nàng nói chuyện, mấp máy môi có vẻ không đồng ý lắm.
Ngu Sở Sở không nghe ra được là bọn họ đang dùng những lời nói khéo léo nịnh bợ nàng vì muốn mượn gió Đông để được thơm lây. Ngu Sở Sở được khen thì rất vui vẻ, nàng đặt ly xuống, lười biếng nói, “Vậy cũng được, để xem ông chủ này có chịu gặp ta hay không.”
Mấy thiên kim kia trao đổi ánh mắt với nhau, ai nấy đều không kiềm được có chút vui mừng, Lý tiểu thư lập tức gọi tiểu nhị đến, bảo cậu ta gọi ông chủ ra.
Dường như tiểu nhị đã quen khi bị yêu cầu cùng một vấn đề, cậu ta vừa mới định mở miệng từ chối, Lý tiểu thư đã nói, “Ngươi không biết nàng ấy sao? Nàng là Ngu Sở Sở thiên kim tiểu thư của Ngu gia. Sao nào, ông chủ các ngươi muốn đến thành An lăn lộn kiếm miếng cơm mà ngay cả Ngu gia cũng không nể mặt sao?”
Lời này vừa nói ra, tiểu nhị bỗng bị rơi vào tình thế khó xử.
“Chuyện này, hay là thế này đi, các vị tiểu thư đợi một lúc, để tiểu nhân đi hỏi ông chủ của chúng ta một chút.”
Đám thiên kim nghe tiểu nhị nói vậy thì đều rất vui vẻ, cảm thấy chuyện này có thể thành công rồi.
Một lúc sau, có một người đi vào, nhưng là một nam nhân cao to cường tráng, khí thế đó không hề giống chủ tửu lầu, ngược lại còn cực kỳ giống như tên đồ tể hoặc người của tiêu cục.
Một người có sắc vóc to lớn như vậy, khiến các cô nương vô thức trở nên căng thẳng.
Bất ngờ là người này mặt mũi hung dữ, nhưng vừa vào đã nhanh chóng nở nụ cười khách khí.
“Nghe nói các vị tiểu thư muốn gặp ông chủ của chúng ta.” Chủ quản khách khí nói, “Xin các vị thứ lỗi cho, tửu lầu thực sự khó lòng đáp ứng được yêu cầu này. Chúng ta bán rượu, không phải bán người. Nếu mỗi vị khách nhân đều muốn gặp ông chủ của chúng ta, vậy chúng ta còn làm ăn cái gì nữa?”
“Ngươi dám ——” Lý tiểu thư vừa định lên tiếng nói mấy câu, kết quả chủ quản nhìn qua một cái, nàng ta lập tức im bặt.
“Chúng ta đều là người dân lương thiện, siêng năng làm ăn, tin rằng các vị tiểu thư ở đây đều như vậy.” Giọng điệu của chủ quản vẫn rất lễ phép, nói, “Nếu đã như vậy thì vì sao mỗi người lại không lui một bước nhỉ?”
Hắn quay đầu, nói với tiểu nhị bên cạnh mình, “Lấy thêm điểm tâm với chút trà cho các vị khách nhân bàn này đi, lần này là miễn phí.”
Mấy thiên kim này ở nhà cũng diễu võ giương oai, nhưng đến khi thật sự đụng phải một nam nhân to lớn như vậy, ngay cả uy hiếp cũng với giọng điệu rất khách khí, lại cho bọn họ bậc thang đi xuống, bỗng chốc ai nấy đều im lặng.
Các nàng ngồi được một lúc thì rời đi.
Chủ quản Lý Sung đang trông quầy thấy mấy cô nương rời đi với vẻ mặt xám xịt, lúc này hắn ta mới khịt mũi một tiếng.
“Đúng là chiều riết thành hư.” Hắn ta lầm bầm.
Buổi tối, Lý Sung đến phủ đệ của Tô thị, bọn họ vừa mới dọn đến thành An không lâu, phải thu xếp rất nhiều việc, kha khá chỗ vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa.
Lý Sung nhìn thấy người mình muốn tìm thì bước lên mấy bước.
“Thiếu gia.” Hắn nói, “Bên phía tửu lầu đang dần đi vào quỹ đạo rồi.”
Đối diện Lý Sung chính là Tô Dung Hiên, người năm đó được Tô lão gia nhận nuôi.
Tô Dung Hiên hiện giờ cũng đã xấp xỉ mười chín tuổi, y mặc phục trang trắng muốt từ trên xuống dưới, dáng người cao gầy, nhìn không khác gì thanh niên.
Y quay đầu lại, gương mặt tuấn tú thuở niên thiếu bây giờ đã hoàn toàn nảy nở, đôi mắt thâm thúy được di truyền từ hoàng thất, lại hơi xếch lên, trông cực kỳ hút hồn người nhìn.
Tô Dung Hiên ở bên ngoài đều ngụy trang là người ôn hòa lễ độ, giống như công tử dịu dàng như ngọc. Nhưng chỉ có thuộc h4 thân cận nhất của y mới biết được, dưới lớp mặt nạ đó, Tô Dung Hiên là một người ít nói.
“Tất cả đều tốt chứ?” Y hỏi han.
“Tất cả đều tốt. À đúng rồi, nửa tháng trước, sau cái lần mà thiếu gia lộ mặt, đã lâu như vậy rồi mà những thiên kim kia vẫn còn muốn nhìn thấy thiếu gia một lần nữa đó, đúng là điên rồ mà.”
Lý Sung vừa nhắc đến chuyện này là lại thấy buồn cười, “Hôm nay trong tửu lầu có tiểu nhị rụt rè chạy tới nói có mấy vị thiên kim tiểu thư không dễ chọc vào, một người là nữ nhi của gia đình giàu có quyền lực gì đó nhất cái thành này, sợ chúng ta đắc tội với bọn họ. Thuộc hạ đi qua nhìn một cái, thấy là mấy tiểu nha đầu bị chiều hư, đến diễu võ giương oai, thuộc hạ chỉ vừa nói mấy câu mà đã dọa cho các nàng chạy mất.”
Tô Dung Hiên vốn đang tưới hoa, y vừa nghe được mấy từ mấu chốt thì đôi tay bỗng run lên một cái.
Y đặt đồ trong tay xuống, nhíu mày hỏi, “Ngươi nói gia đình giàu có quyền lực gì đó, sẽ không phải là nhà họ Ngu đấy chứ?”
“À, hình như là họ Ngu. Sao thế ạ, thiếu gia, ơ, người…”
Lý Sung thấy sắc mặt Tô Dung Hiên lập tức tối sầm lại, trong lòng đột nhiên run rẩy, hắn tưởng mình đắc đội nhầm người, hắn ngập ngừng hỏi, “… Lai lịch của Ngu gia thật sự lớn như vậy sao ạ?”