Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 160


trước sau

Khi hệ thống nói ra những lời này, trong lúc nhất thời, Ngu Sở không hề phản ứng lại.

Dừng lại vài giây, nàng không thể tin được mà chau mày lại.

“Cậu nói gì?”

Nhưng hệ thống không lên tiếng, dường như là đang đợi Quân Lạc Trần mở lời.

Ngu Sở nhìn sang người đàn ông, nàng thốt lên đầy nguy hiểm, “Quân Lạc Trần?”

Quân Lạc Trần vẫn không dám nhìn nàng, dáng vẻ như thể đã làm chuyện gì sai trái vậy, cứ cúi đầu mãi, lông mi khẽ khàng lay động.

“… Hệ thống, cậu nói đi.” Hắn khẽ nói, “Cậu có thể nói ra tất cả mọi chuyện.”

“Đã nhận phê chuẩn.” m thanh của hệ thống vang lên, “Ký chủ Ngu Sở, tôi sẽ trực tiếp trả lại đoạn ký ức này cho cô.”

Một giây sau, có một nỗi đau quen thuộc từ trong tâm trí Ngu Sở truyền đến, ký ức tràn về khiến Ngu Sở không tự chủ được mà nhắm mắt lại.

Vốn dĩ nàng cho rằng, vào đêm nàng chết vì tự hủy bỏ nội đan và tỉnh lại vào chính đêm hôm đó, rồi mới chính thức bắt đầu lại cuộc hành trình ở thế giới này.

Nhưng từ trong ký ức lại không phải như vậy.

Sau khi Ngu Sở hoàn thành nhiệm vụ xuyên sách cuối cùng, nàng bị hệ thống triệu hồi trở về căn phòng màu trắng.

“Ký chủ Ngu Sở, chúc mừng cô đã hoàn thành xuất sắc tất cả các nhiệm vụ.” m thanh của hệ thống lại vang lên, “Sau cùng, vẫn cần cô thực hiện một việc.”

Ngu Sở nhướng mắt.

Nàng lãnh đạm hỏi, “Việc gì?”

Hệ thống đưa nàng đến nơi tận cùng Ma giới.

Cả vùng đất này đều mang một màu đen, bầu trời đen kịt bao phủ bởi hoàng hôn u ám, nham thạch thiêu đốt chậm rãi chảy trên mặt đất nứt nẻ.

Trước mặt nàng là một đại điện được xây dựng trên núi lửa, nhiệt độ nóng như thiêu như đốt, khó thở tựa chốn địa ngục.

Ngu Sở nhướng mắt, bay qua nham thạch đáp xuống trước chính điện, sức mạnh hỗn độn mạnh mẽ phát ra từ đại điện và ngọn núi lửa khiến nàng không khỏi nhíu mày lại.

“Những người có sức mạnh không cân bằng như vậy nên bị loại bỏ.” Ngu Sở hỏi, “Tại sao các cậu không làm như vậy?”

“Vị diện thế giới tiểu thuyết cần thùng rác.” Hệ thống nói một cách ngắn gọn, “So với sức mạnh ánh sáng của thế giới, hỗn độn tăm tối càng khó tiêu trừ, chúng tôi cần ngài ấy.”

Ngu Sở không nói nữa, nàng vươn tay đẩy cánh cửa bám đầy bụi bặm.

Nơi này giống như một góc thế giới đã bị mọi người quên lãng, trong chính điện không có nguồn sáng, rất tối tăm, chỉ có nham thạch từ bên ngoài chảy vào tạo thành một màu đỏ như máu bị trấn áp.

Ngu Sở nhìn thấy một nam nhân quay lưng về phía nàng, đang đứng trong đại điện đầy bụi bặm, hoang vắng và cổ kính này.

Hắn chậm rãi quay người lại, khiến Ngu Sở kinh ngạc không thôi. 

Nam nhân ấy có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú sắc sảo, nước da trắng bệch, đôi mắt màu vàng kim. Đứng trong đại điện âm u và trầm mặc này, có một vẻ đẹp quỷ dị nhưng tái nhợt. 

Vẻ mặt Ngu Sở hơi kiềm chế, dần dần nghiêm túc lên. 

Nàng thấy ánh mắt của nam nhân lóe lên tia sáng, hắn chăm chú nhìn nàng, một lúc sau mới khẽ nở nụ cười.

“Nàng đến rồi.” Hắn điềm tĩnh nói.

Cách nam nhân xa lạ này nhìn nàng thực sự rất kỳ lạ, hắn không có vẻ kiêu ngạo hay phản kháng của kẻ phản diện sắp bị phong ấn, mà rất bình tĩnh, như thể hắn đang đợi cố nhân là nàng đây vậy.

“Ký chủ Ngu Sở.”

m thanh của hệ thống đột ngột vang lên.

“Cô đã giải cứu rất nhiều thế giới và giúp khôi phục lại sự cân bằng cho khá nhiều thế giới. Ở một khía cạnh nào đó, cô đã thay thế vị trí nhân vật chính trong mỗi thế giới.” Hệ thống nói, “Khi cô giải cứu thế giới thành công, cô cũng vô tình tích lũy sức mạnh ánh sáng dư thừa của thế giới này.”

“Cô là người luân hồi cấp S, sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ. Cô đến phong ấn người nắm giữ sức mạnh hỗn độn là thích hợp hơn cả.”



Ngu Sở đột nhiên mở mắt ra, nàng trở về căn phòng màu trắng.

Nàng nhìn Quân Lạc Trần, Quân Lạc Trần vẫn cúi đầu.

“Huynh còn giấu ta bao nhiêu chuyện?” Ngu Sở lạnh lùng hỏi.

Quân Lạc Trần cúi đầu, khẽ nói, “Chỉ… chỉ bấy nhiêu thôi, cũng không còn việc gì khác nữa.”

Từ lâu Ngu Sở đã cảm thấy Quân Lạc Trần dường như đang che đậy điều gì đó, nhưng giờ bí mật đã hạ màn, chắc chắn nàng không thể tin lời Quân Lạc Trần nói là không còn gì.

Nàng lại nhìn vào ánh sáng đỏ nhấp nháy đại diện cho hệ thống trên bức tường phía trước.

“Ta còn bao nhiêu ký ức mà cậu chưa trả lại ta?” Ngu Sở chất vấn một cách lạnh lùng.

“Đây là đoạn ký ức cuối cùng chưa giao trả cho cô rồi.”

Tia sáng đỏ của hệ thống chớp chớp, nó nói, “Ký chủ Ngu Sở, xin cô đừng tức giận. Quyền ưu tiên của ký chủ Quân Lạc Trần cao hơn cô, nên mỗi một đoạn ký ức liên quan giữa cô và ngài ấy, đều buộc phải thông qua sự đồng ý của ngài ấy thì mới có thể tiết lộ cho cô được.”

Ngu Sở chau mày.

“Quyền ưu tiên cao hơn ta?” Nàng lặp lại.

“Đúng vậy.” Hệ thống nói, “Bây giờ ký chủ Quân Lạc Trần đã đồng ý cho tôi nói ra chân tướng, vậy tôi sẽ nói cho cô tất cả mọi việc đã qua.”

Sau một lúc dừng lại, nó nói tiếp: “Ban đầu, ký chủ mà chúng tôi đang tìm kiếm trên thế giới này là ngài Quân Lạc Trần. Trong bên thứ ba, ngài ấy là người có tài năng cao nhất, tiềm năng và tương lai của ngài ấy cũng vô hạn gần với nhân vật chính.”

“Nhưng ngài Quân Lạc Trần đã biết về cái chết trong tương lai của cô, vì vậy ngài ấy đã lập khế ước mới với chúng tôi.” Hệ thống nói, “Mà ký chủ luân hồi đã thay đổi từ ngài ấy thành cô. Chúng tôi rất vui vì cuối cùng chúng tôi đã thông qua ký ức của ngài Quân Lạc Trần, để có được một nhân tài luân hồi với tiềm năng tư chất cao.”

Ngu Sở từ từ nhắm mắt lại, khí huyết dâng lên một chút.

Vì hệ thống vừa nói rằng quyền ưu tiên của Quân Lạc Trần cao hơn nàng, nên nàng đã mơ hồ đoán được. Nhưng khi hệ thống nói ra sự thật, vẫn khiến cho lòng Ngu Sở thấy hỗn loạn.

Quân Lạc Trần vẫn luôn quan sát thần sắc của nàng, thấy dáng vẻ của nàng, hắn cất giọng quan tâm, “Sở Sở…”

Ngu Sở mở mắt, nàng nhìn ánh đèn đỏ của hệ thống.

“Nội dung giao dịch của các người là gì?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.

“Do cô làm ký chủ của thế giới này, có được cơ hội hồi sinh linh hồn.” Hệ thống nói, “Còn ngài Quân Lạc Trần sẽ trở thành ký chủ của người cất giữ.”

“Người cất giữ?” Ngu Sở chau mày.

“Đúng vậy. Có lẽ cô đã biết, hàng tỷ hàng vạn vị diện thế giới, thế giới bắt đầu từ các tác phẩm, cơ bản là rất ít khi sinh ra sự cân bằng, ngược lại còn rất hỗn độn.”

“Trong năng lượng hỗn độn, mặt tối là sức mạnh của sự hỗn độn, đối lập với sức mạnh của mặt sáng, giống như hai mặt của đồng xu.” Hệ thống nói, “Ngược lại, sức mạnh của ánh sáng ôn hòa hơn và lực sát thương lớn nhất của nó là do người sử dụng nó quyết định. Nếu “Thiên đạo” hình thành trong nguyên tác thiên về nhân vật chính, một gia tộc hay một thế lực nào đó, sức mạnh ánh sáng sẽ không ngừng bám theo phe được Thiên đạo thiên vị.”

“Và sức mạnh của bóng tối hỗn độn là nguy hiểm hơn, nó không thể tự động biến mất. Nếu sức mạnh của hỗn độn trên thế giới càng nhiều, thế giới sẽ có xu hướng bị hủy diệt.”

“Vì vậy, chúng tôi cần ai đó tự động làm “vật chứa” để hấp thụ sức mạnh dư thừa của hỗn độn trong thế giới này.” Hệ thống nói, “Khi sức mạnh hỗn độn và sức mạnh ánh sáng trong một thế giới được cân bằng, thế giới mới thực sự được cứu rỗi.”

Ngu Sở nhíu mày, nàng nói từng câu từng chữ: “Cho nên, khế ước giữa hai người là huynh ấy hấp thụ sức mạnh hỗn độn của thế giới? Vậy thì tại sao phải nhốt huynh ấy, và tại sao lại xuất hiện người khác có sức mạnh giống như vậy?”

“Những gì ta thu nạp là sức mạnh hỗn độn của những thế giới khác.” Quân Lạc Trần khẽ nói, “Đó là những thế giới mà nàng đã từng trải qua.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Ngu Sở.

“Nàng tiếp nhận sức mạnh dư thừa của ánh sáng trên thế giới, còn ta sẽ tiếp nhận sức mạnh dư thừa của hỗn độn.” Quân Lạc Trần nói, “Sức mạnh hỗn độn của Ma thần này, ắt hẳn đến từ chính thế giới của chúng ta.”

“Vậy thì tại sao lại nhốt huynh lại?” Ngu Sở chau mày.

“Vì sự ổn định của thế giới, tất cả các ký chủ của người cất giữ được ghép với các ký chủ luân hồi, sẽ bị khống chế trong một thế giới nhất định.” Hệ thống nói, “Cơ thể của ngài ấy cất giấu sức mạnh của hỗn độn, nếu như muốn bạo tẩu, thậm chí có thể phá bỏ khế ước giữa chúng tôi, tiêu diệt toàn bộ thế giới. Vì vậy ký chủ của người cất giữ phải được giám sát.”

… Vì vậy, đây chính là điều mà Quân Lạc Trần luôn muốn che giấu.

Từ lúc bắt đầu lộ diện, hắn vẫn luôn nói với nàng rằng, hắn tự nguyện đi theo Ma giới, cũng tự nguyện để có được sức mạnh này. Những chuyện có liên quan đến nàng, một câu cũng chưa từng nói ra.

Hắn bị chính tay nàng nhốt trong điện Hỏa Sơn tối tăm và nóng rát, không dễ gì mới tương phùng, nàng lại nói rằng, mọi chuyện quá khứ đã qua rồi, Quân Lạc Trần lại nói hắn cũng sắp trở lại Ma giới…

Hắn không nói một lời nào về hoàn cảnh của mình.

Thậm chí Ngu Sở cũng không dám tưởng tượng, năm đó hắn ở trong đại điện nhìn thấy nàng máu lạnh, trong lòng hắn đã có cảm giác gì.

Thấy Ngu Sở mãi không lên tiếng, Quân Lạc Trần cũng có chút hoang mang.

“Sở Sở.” Hắn khẽ nói, “Tất cả những việc này là ta tự nguyện làm. Ta cứu nàng, cũng là vì cứu bản thân ta. Nàng đừng mang nặng trong lòng, tất cả những việc này không liên quan đến nàng.”

Hắn nhìn Ngu Sở, hàng mi rũ xuống.

“Ta cũng không hy vọng nàng vì nợ ta một ân tình mà phải bù đắp cái gì, cũng không cần đối xử tốt với ta.” Hắn nói, “Đây không phải là ý định ban đầu của ta.”

“Quân Lạc Trần.” Ngu Sở không nhịn được bèn nói, “Năm đó tại sao ta không nhận ra huynh là một người cố chấp như vậy chứ? Ta chết rồi cứ để ta chết đi, vốn dĩ huynh có thể có một tương lai tốt đẹp hơn,
hà tất gì phải như vậy chứ?”

“Sao nàng có thể nói chết rồi chính là chết rồi chứ?” Nghe nàng nói vậy, ngữ khí của Quân Lạc Trần cũng trở nên gấp gáp hơn.

Ngu Sở ngẩng đầu, Quân Lạc Trần bất ngờ va phải ánh mắt nàng, ngọn lửa trong hắn đột nhiên lụi tàn.

“… Xin lỗi.” Hắn khẽ nói.

Ngu Sở gần như cảm thấy bất lực trước nam nhân này. Một mặt hắn rất cố chấp, nhưng cũng có một chút gì đó đơn thuần tựa một đứa trẻ.

Cơn giận trong nàng vừa nhen nhóm vài lần, đều bị hắn dập tắt như thế.

“Sao huynh lại xin lỗi?” Ngu Sở bất lực hỏi.

Quân Lạc Trần mím chặt môi.

“Thật ra nàng nói rất đúng.” Hắn nói, “Chuyện hồi sinh của nàng, là ta cố chấp làm theo ý mình. Lúc đó ta không biết nàng có đồng ý sống lại lần nữa hay không, cũng không biết nàng có thể chịu được nỗi đau luân hồi hay không. Nhưng… ta không thể chấp nhận việc nàng chết đi và rời khỏi thế giới này.”

Hắn nhìn chằm chằm Ngu Sở, khẽ nói, “Vì vậy ta không hề gạt nàng. Cứu nàng cũng là vì cứu bản thân ta, ta thật sự không cần nàng phải cảm ơn.”

“Ta nói ta muốn cảm ơn huynh sao?” Ngu Sở nhíu mày, “Sao huynh lại nhận định ta nhất định sẽ báo đáp huynh chứ?”

Nàng có chút cưỡng từ đoạt lý, Quân Lạc Trần nhất thời không biết trả lời như thế nào, không nhịn được mà bật cười.

“Dáng vẻ hiện giờ của nàng lại có chút giống với dáng vẻ lúc trước khi nàng còn là đại tiểu thư.” Quân Lạc Trần cười nói, “Ta của khi ấy chính là thích dáng vẻ này của nàng.”

Những người khác cảm thấy Ngu Sở Sở trong quá khứ là người kiêu ngạo, tự phụ, thích khoe khoang và tính khí xấu. Nhưng Tô Dung Hiên lúc đó chỉ thích nàng như vậy mà thôi.

Ngu Sở nói, “Vậy thật ra là huynh không thích ta của hiện giờ tình bĩnh và lý trí, đúng không?”

“Ta không có ý này.” Quân Lạc Trần bất lực nói.

Vốn dĩ không khí ban đầu rất căng thẳng, hai người cứ vậy mà nói chuyện rất tự nhiên với nhau, như thể chẳng có sự tồn tại của hệ thống vậy.

Qua một lúc, khi hệ thống không nhịn được nữa mới lên tiếng, “Hai vị ký chủ, nếu không còn vấn đề gì khác, vậy có thể trở về thế giới thực tại rồi.”

Lúc này Ngu Sở và Quân Lạc Trần mới định thần lại, nhớ đến mục đích ban đầu mà bọn họ đến.

“Hiện giờ Ma thần đang ở phía trước, ta muốn hỏi, chúng ta có năng lực đối phó với hắn ta hay không.” Ngu Sở nói, “Thực lực của hắn ta vượt xa Nhân giới, vì vậy chúng ta không thể tay không đối phó với hắn ta.”

“Sức mạnh riêng mỗi người có thể đối kháng với nó.” Hệ thống nói, “Chỉ có điều, ký chủ Ngu Sở, sức mạnh ánh sáng của cô đang sử dụng hoàn toàn để phong ấn ký chủ Quân Lạc Trần. Chỉ cần giải phong ấn thì hai người sẽ khôi phục lại sức mạnh.”

“Vì vậy ta cần phải đến Ma giới?” Ngu Sở chau mày, “Vậy Quân Lạc Trần có hai cơ thể, phải làm thế nào đây?”

“Khi cơ thể này của ngài ấy chết đi, hồn phách phân tán ra sẽ quay về cơ thể gốc.” Hệ thống nói, “Ký chủ Ngu Sở, cô có thể lựa chọn tôi đưa cô đến Ma giới, hoặc đi cùng với ngài ấy.”

Ngu Sở lựa chọn vế sau.

Cũng không thể vừa ra ngoài lại để Quân Lạc Trần tự vẫn mà? Nếu đã đến nước này, Ngu Sở muốn cùng Quân Lạc Trần đi trước để tìm hiểu Ma thần, kẻ được cho là nam chính.

Hai người vừa mở mắt đã trở về thư phòng trong môn phái của Ngu Sở.

Hai người bọn họ cứ ta nhìn nàng, nàng nhìn ta như vậy, nhất thời đều im lặng.

Ngu Sở vừa nghĩ đến hắn vì sự tái sinh của mình mà làm biết bao chuyện như vậy, trong lòng bỗng thấy phức tạp.

Quân Lạc Trần cũng vậy, nếu không phải hắn bị Ma thần này đẩy đến giây phút quan trọng của sự tồn vong nhân loại, e rằng cả đời này hắn sẽ không bao giờ muốn nói cho Ngu Sở biết sự thật đằng sau đó.

Hai người im lặng một lúc, Quân Lạc Trần khẽ nói, “Vậy… vậy ta đi thu dọn ít đồ.”

Ngu Sở định thần lại, nàng khẽ gật đầu. Quân Lạc Trần rời đi, cảm giác khó xử giữa hai người cũng vơi đi đôi chút.

Hắn vừa đi, tiếng gõ cửa lại vang lên, có được sự cho phép Lục Ngôn Khanh, Lý Thanh Thành và Tiểu Hồ bước vào, ba người lộ rõ vẻ ủ rũ.

“Sao vậy?” Ngu Sở hỏi bọn họ.

Ba người lắc lắc đầu.

“Sư tôn…” Lục Ngôn Khanh dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói, cậu mím môi, khẽ nói, “Ngươi yên tâm đi đi, chúng con sẽ chăm lo tốt nơi hậu phương.”

Lý Thanh Thành trợn tròn mắt, không dám tin mà nhìn sang cậu, hình như đây chẳng phải là điều bọn họ đã thương lượng trước khi đi vào mà.

“Lý Thanh Thành.” Ngu Sở nhìn dáng vẻ cậu ấy, thấy hơi buồn cười, “Con nói đi.”

“Con…”

Lý Thanh Thành do dự không nói nên lời, trong thoáng chốc có vẻ cậu ấy bị vướng mắc không biết có nên giả làm một người đồ đệ tốt như Đại sư huynh hay không.

Suy nghĩ một hồi, cậu ấy vẫn quyết định giở trò một cách đầy hiện thực.

“Sư tôn, sư tôn, người có thể đừng đi được không?” Cậu ấy nói một cách đáng thương, “Môn phái người ta có bảy, tám vị trưởng lão và chưởng môn, thiếu đi một người không có gì đáng ngại hết. Môn phái chúng ta chỉ có duy nhất người là trưởng bối thôi! Nếu người đi, sau này chúng con bị người ta ức hiếp thì phải làm sao đây?”

“Nói bậy gì vậy!” Lục Ngôn Khanh khẽ nói, “Đệ nói ai đi chứ?”

“Đệ, đệ, đệ không phải là có ý đó, đệ chỉ là không muốn nếm trải cảm giác cô đơn lẻ loi.” Lý Thanh Thành vội nói, cậu ấy nhìn sang Ngu Sở, lại hoang mang hỏi, “Sư tôn, người thật sự không suy nghĩ lại sao?”

Cậu ấy ở đây giả vờ giả vịt, Hà Sơ Lạc đã sớm biến thành bộ dạng bạch hồ, nhẹ nhàng nhảy vào lòng Ngu Sở, thân thể như tê liệt, đôi mắt hồ yêu xinh đẹp chớp chớp mang vẻ đáng thương.

Ngu Sở không nhịn được bèn cười.

“Sư tôn, người xem người còn cười!” Lý Thanh Thành lập tức tố cáo.

“Các con không cần phải lo lắng như vậy.” Ngu Sở nói, “Yên tâm, chuyện sẽ được giải quyết.”

Các đồ đệ cứ thế mà nhìn nhau.

Trước đây, sư phụ dường như rất bình tĩnh, điềm đạm, khi gặp phải chuyện gì, dường như nàng có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.

Nhưng bây giờ đối mặt với kẻ thù hùng mạnh và có khả năng hủy diệt toàn bộ nhân loại, sao sư phụ lại có thể bình tĩnh như vậy?               

“Sư tôn… trong lòng người nắm chắc mấy phần?” Lục Ngôn Khanh nghiêm túc hỏi.

Ngu Sở suy nghĩ một lát.

“Bây giờ, bảy phần.” Nàng nói, “Đợi khi gặp được Ma thần ta mới có thể hoàn toàn xác định phải đối phó với hắn ta như thế nào.”

“Sư tôn, người xác định?…” Lý Thanh Thành hỏi.

Mặc dù bọn họ biết Ngu Sở là một người rất bình tĩnh và lý trí, nhưng nếu nàng có thể nói chắc chắn bảy phần, thì tuyệt đối mức chắc chắn thấp nhất là bảy phần, có thể còn cao hơn thế nữa.

Nhưng vấn đề này cực kỳ quan trọng, các đồ đệ cũng không dám tin hoàn toàn, sau khi hỏi đi hỏi lại vài lần, Ngu Sở đều rất điềm tĩnh, họ mới từ từ thả lỏng lo lắng trong lòng một chút.

“Dự định trong hôm nay ngày mai sẽ xuất phát.” Ngu Sở nói, “Đợi sau khi ta rời đi, nếu xảy ra đại chiến phương Nam, các con có thể cùng người của Phái Tu Thiên mưu sự, phải giữ liên lạc với nhau.”

“Đã rõ, thưa sư tôn.”

Ngu Sở nghĩ đến đó, nàng lại nói, “Còn nữa. Nếu đại chiến quá mãnh liệt, ắt sẽ có nhiều thương tích, và sức mạnh hỗn độn bên ngoài nhất định sẽ không có lợi cho việc khôi phục của họ. Nếu đến thời điểm quan trọng, con có thể đưa người khác vào kết giới và để họ nghĩ dưỡng, hồi phục trong môn phái của chúng ta.”

Lý Thanh Thành nhanh chóng đáp lời, còn Lục Ngôn Khanh lại ngẩn ngơ trong tích tắc.

Dường như năm mười hai tuổi cậu theo Ngu Sở lên núi, sư phụ bảo cậu rằng bọn họ cần phải hành sự dè dặt, cẩn thận, tựa như chuyện chỉ vừa mới xảy ra hồi năm trước mà thôi.

Giờ đây, mặc dù Tinh Thần Cung cũng chỉ có bảy sư đồ, nhưng đã không cần phải lo lắng bị bại lộ thân phận trước những người khác nữa, ngược lại, người khác mới cần phải lưu ý đến bọn họ hơn.

Chớp mắt mà thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi.

Cậu ngẩng đầu lên, trùng hợp giao với ánh mắt của sư phụ.

Ngu Sở nhìn họ, khẽ động viên, “Tất cả sẽ kết thúc thôi, đợi khi giải quyết ổn thỏa mối nguy lần này, chúng ta sẽ lại như lúc trước, sống một cuộc sống bình thường.”

Đây cũng là điều mà tất cả các đồ đệ tâm tâm niệm niệm.

Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành nhìn Ngu Sở, bọn họ đều gật đầu một cách đầy trân trọng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện