1.
Sau khi đến Tiên giới, Ngu Sở trùng phùng với Vũ Hoằng Vĩ.
Khi trước thì hai người uống trà trên đỉnh núi, còn bây giờ lại đánh cờ trên biển mây, vẫn là người quen, cảm giác thân quen.
Có điều, sự thay đổi lớn nhất của Vũ Hoằng Vĩ có lẽ là tinh thần trông có vẻ phấn chấn hơn. Lúc ông tiều tụy nhất hẳn là khi ở thành Đế, bị tâm ma quấy nhiễu, trên mặt cũng hiển hiện sự tiều tụy.
Giờ đây, trong cơ thể của một tiên nhân, Vũ Hoằng Vĩ có tâm thái phấn chấn và trông trẻ trung hơn rất nhiều.
Khi gặp lại, chuyện đầu tiên mà Vũ Hoằng Vĩ nhắc đến là hỏi thăm tình hình của đồ đệ yêu quý của mình, An Linh Nhi, nàng ấy thế nào.
“Ông yên tâm, nàng ấy trưởng thành rồi, Phái Tu Thiên cũng được đưa vào nề nếp trật tự.” Ngu Sở nói, “Nàng ấy cũng rất chăm chỉ, ít thì năm mươi, sáu mươi năm, nhiều thì trăm năm nữa, nhất định nàng ấy sẽ phi thăng thành công, lại cùng ông tiếp nối tình sư đồ.”
Vũ Hoằng Vĩ nghe xong, bấy giờ mới thấy an tâm.
Sau khi hỏi thăm tình hình của các đồ đệ, Vũ Hoằng Vĩ căn dặn, “Cô mới đến Tiên giới, nhất định không được liều lĩnh như khi ở Nhân giới, phải hành sự cẩn trọng.”
“Sao vậy?”
“Trận chiến Ma thần lần đó, cả tam giới đều cảm nhận được, có thượng tiên chứng kiến những hành động của cô và các môn phái lúc đó.” Vũ Hoằng Vĩ khẽ nói, “Bây giờ cô rất nổi danh ở Tiên giới nên phải cẩn trọng hơn, đừng làm những việc như đơn thương độc mã thách thức cả giới tu tiên như lúc đó nữa.”
Ngu Sở không khỏi bật cười.
“Ông yên tâm đi.” Nàng nói, “Ta là một người thích hòa bình.”
Vũ Hoằng Vĩ chỉ có thể bất lực lắc lắc đầu.
Khi hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng chim lanh lảnh véo von, Vũ Hoằng Vĩ ngẩng đầu lên thì thấy một linh điểu màu xanh lam rất đẹp đang bay về phía họ.
Ngu Sở đưa tay, linh điểu đáp xuống cánh tay nàng ngay lập tức.
“Đây là…”
“Tên của nó là Thanh Tô.” Ngu Sỡ nói một cách hờ hững, “Đẹp lắm phải không?”
“Rất đẹp, cô ——” Vũ Hoằng Vĩ bỗng ngừng lại, ông nhìn sang Ngu Sở, nói một cách đầy hoài nghi, “Cô đây là muốn nuôi dưỡng linh điểu này, đợi sau khi nó hóa hình rồi thu nhận nó ư?”
“Không được sao?” Ngu Sở đáp.
Vũ Hoằng Vĩ do dự.
“Được.” Ông nói một cách bất đắc dĩ, “Cho dù có gì không được, nó còn có thể ngăn cản được cô hay sao?”
Nghe được lời này của Vũ Hoằng Vĩ, Ngu Sở chỉ cười.
Linh điểu đã ngủ gật trong lòng bàn tay nàng, đầu chim mổ mổ, rồi đôi mắt dần dần nheo lại, và cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngu Sở rũ hàng mi, dùng ngón tay nhẹ nhàng vu0t ve tiểu điểu, ánh mắt cứ dịu dàng dần.
Tại khoảnh khắc đầu tiên khi linh điểu xuất hiện, Ngu Sở bỗng nhớ đến cô nương khi đó. Tận sâu trong thâm tâm không có gì chắc chắn hơn và không hề hoài nghi mà nhận định, đó chính là nàng ấy.
Có lẽ là, có những việc đã được định sẵn trong mơ hồ.
2.
Trong giới tu tiên, An Linh Nhi đang ở biệt viện trong rừng trúc của Phái Tu Thiên từ từ mở mắt, kết thúc buổi tu luyện sáng nay.
Hôm nay là đại điển thu nhận đệ tử của Phái Tu Thiên.
Nàng ấy thay y phục luyện công nhẹ nhàng và đơn giản thành y phục của đệ tử Phái Tu Thiên, vươn tay mở hộp gỗ trên bàn, lấy chiếc trâm cài tóc hình bông hoa màu hồng bên trong rồi nhẹ nhàng cài lên mái tóc.
Thiếu nữ trong gương thần trông vẫn như mới ngoài hai mươi, lông mày mềm mại, không chút hung dữ, vừa nhìn đã khiến người ta muốn che chở.
Tuy vậy, trên thực tế, không ai có thể xem thường nàng ấy cả.
Là đệ tử chân truyền của Vũ Hoằng Vĩ, tu vi cao thâm. Hành sự điềm tĩnh chu toàn, giờ đây đã là An sư tỷ người người kính trọng.
Dịp quan trọng như đại điển thu nhận đệ tử, đương nhiên An Linh Nhi cũng phải tham dự.
Thu dọn đồ đạc xong, An Linh Nhi bay tới địa điểm diễn ra đại điển, những vị trưởng lão khác cũng đã đến.
“Linh Nhi, nào!”
Thấy An Linh Nhi, các trưởng lão và tân chưởng môn đều chào đón nàng rất nhiệt tình.
Về quy tắc bình thường, đệ tử không được ngồi cùng một chỗ với trưởng lão môn phái. Nhưng các trưởng lão của Phái Tu Thiên quá thích An Linh Nhi, và mong muốn nàng ấy sẽ làm chưởng môn trong vài năm nữa.
An Linh Nhi tiến đến, lễ phép hành lễ.
“Chào các trưởng lão.” Nàng ấy cười nói, “Dịp lớn như thế này, con ngồi đây quả thật là không được thích hợp cho lắm, con xuống dưới ngồi được rồi ạ.”
“Được, vậy con xem cho kỹ nhé.” Tôn trưởng lão nói, “Con nhập môn đã nhiều năm như vậy, tu vi cao thế này, không nhận đệ tử thì không được.”
An Linh Nhi do dự, cuối cùng mới khẽ đáp lời.
“Vâng ạ, con sẽ lưu ý.”
Thực ra trong lòng nàng ấy không tự tin về việc thu nhận đệ tử.
Trong mắt An Linh Nhi, trong giới tu tiên này, nàng ấy ngưỡng mộ hai vị sư tôn, một là Vũ Hoằng Vĩ, người còn lại là Ngu Sở.
Nàng ấy luôn nghĩ rằng, nếu bản thân thu nhận đệ tử, bắt buộc phải có được bề dày như hai vị đó mới được. Tu vi cao hay thấp, chẳng nói lên được điều gì cả.
“Linh Nhi.” Lúc An Linh Nhi định bước đi, nữ trưởng lão của Phái Tu Thiên đưa tay kéo lấy tay nàng, trưởng lão căn dặn, “Con làm việc gì cũng nghiêm khắc với bản thân, nhưng không ai trên đời này chẳng ai có thể chuẩn bị hoàn mỹ cho hết thảy mọi chuyện. Thu nhận đệ tử, đối với con mà nói là một thử thách mới, có thử thách mới có cơ hội tiến bộ.”
An Linh Nhi mím môi, nàng ấy khẽ cười, đáp lời, rồi mới ngồi xuống chỗ dưới vị trí của các bậc trưởng lão.
Nhập môn mấy trăm năm, giờ đây, ngoài các vị trưởng lão thì An Linh Nhi cũng được xem như là một trong những người có tiếng nói nhất trong môn phái.
Đại điển thu nhận đệ tử như thế này, An Linh Nhi đã từng tham dự hơn mười lần.
Những năm nay, tuy rằng mỗi năm đều có hạt giống ưu tú, nhưng không biết có phải do nàng ấy tận mắt chứng kiến sự ưu tú của những người trong Tinh Thần Cung hay không, mà khi nhìn những hạt giống này, cứ cảm thấy thiếu đi chút gì đó.
Nhưng nàng ấy cũng hiểu rất rõ, mọi người ở Tinh Thần Cung kia đều là thiên tài nghìn năm có một, e là chẳng có cơ may gặp được nữa.
An Linh Nhi đang thất thần, lại nghe thấy giọng của một trưởng lão thầm thì, “Hạt giống này tốt đó.”
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn người mới đang trên sân, nhất thời kinh ngạc.
Một thanh niên trẻ tuổi chừng mười chín đôi mươi đang đứng trên sân, cực kỳ tuấn tú, nhưng lại có một đôi mắt sâu không hợp với tuổi.
Xuyên qua đám đông ồn ào náo nhiệt, thanh niên ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người chạm vào nhau giữa không trung.
Khoảnh khắc ấy, vai của An Linh Nhi khẽ run lên, nàng ấy ngơ ngác.
“Không tồi, ngươi tên là gì?” Bên trên, trưởng lão mở lời hỏi.
Thanh niên nọ ngẩng đầu, khẽ đáp, “Ta tên Hoắc Thiệu Quân.”
An Linh Nhi chưa hoàn hồn lại, không hiểu vì sao khi nhìn thấy người thanh niên xa lạ này, tâm trạng nàng ấy bỗng trở nên rối bời như vậy.
Bấy giờ, nàng ấy nghe trưởng lão nói, “Linh Nhi, con thu nhận hạt giống này làm đệ tử đi.”
3.
Trong Tiên giới, không có tác phong người tu tiên phân biệt đối xử với người tu yêu như trong giới tu tiên, tiên nhân thì đối xử bình đẳng với linh thú đã tu luyện thành người.
Tiên giới này có bầu không khí tuyệt vời hơn nhiều so với những Tiên giới khác mà Ngu Sở đã từng ở.
Có thể là do nguyên tác không liên quan đến Tiên giới, ở trong Tiên giới này, các tiên nhân không có một màn kịch lớn về đạo đức cẩu huyết, và không có ai muốn gió tanh mưa máu cả, tất cả tiên nhân đều sống theo cách riêng của họ và không can thiệp tới nhau.
Linh thú muốn tu luyện thành người còn khó gấp vạn lần so với con người. Trong Tiên giới chẳng có mấy linh thú tu luyện thành công.
Thiên phú và cơ duyên, đối với linh thú mà nói, quả thực là rất khó.
Nhưng không biết có phải do Ngu Sở đã từng trải qua nhiều thế giới rồi hay không, mà cho dù có trả lại sức mạnh ánh sáng, thì năng lượng trong cơ thể vẫn mạnh hơn so với những tiên nhân bình thường.
Sau khi đi theo bên cạnh Ngu Sở hàng chục năm, một ngày nọ, tiểu linh điểu này đã thực sự biến thành một tiểu cô nương tầm ba, bốn tuổi.
Nhìn đôi mắt ngân ngấn nước và ngơ ngác của tiểu cô nương, Ngu Sở không nhịn được mà cười – hài tử này và Thanh Tô đúng là giống nhau như đúc.
Sau khi bàn bạc với Quân Lạc Trần, quyết định nhận tiểu cô nương ấy làm nghĩa nữ.
Còn đối với hài tử của chính họ, cơ hội thai nghén là rất hiếm hoi, nhưng không phải là hoàn
toàn không có khả năng, chỉ cần chờ duyên phận đến mà thôi.
4.
Trong tận sâu nơi biển mây, có một vân đảo bồng lai ở phía xa xôi, không mấy ai có thể nhìn thấy hình dáng thực của nó.
Tương truyền rằng, trên đỉnh đảo nổi có một cây tiên có tuổi thọ ngang với thiên địa. Cứ sau nhiều năm cây sẽ hình thành một linh quả, sau khi quả rụng sẽ giống một hài tử, thiên sinh là thiếu niên tiên quân, tư chất rất cao.
Nhưng cụ thể hài tử này cuối cùng sẽ đi đâu, truyền thuyết lại không nhắc đến. Có người nói những hài tử nghìn năm có một này sẽ được Đế quân đưa đi, cũng có người nói, chỉ những người có cơ duyên mới gặp được hài tử của cây tiên.
Dãy núi Minh Nguyệt, nơi Tinh Thần Cung tọa lạc, thực chất là một hòn đảo nổi độc lập với biển mây dốc xuống từ một phía.
Vào ngày ấy, những tiên nhân của Tinh Thần Cung đang chơi bài cùng nhau, Tiêu Dực ngẩng đầu lên.
“Lý Thanh Thành đưa người trở về sao?” Cậu ấy hỏi.
Thật ra không cần Tiêu Dực mở lời, mọi người đều lần lượt cảm nhận được sự bất thường.
Trước khi Lý Thanh Thành bước vào điện, các sư huynh, sư đệ đều đã ra ngoài nghênh đón.
“Đệ đưa người trở về ư?”
Lý Thanh Thành nhìn mọi người, cậu ấy đưa tay ra, khẽ gật đầu.
Mọi người trong Tinh Thần Cung cúi đầu xuống, thấy Lý Thanh Thành đang kéo một tiểu thiếu niên tầm sáu, bảy tuổi.
Ấn tượng đầu tiên mà các sư huynh, sư đệ nhìn vào, đó là cậu bé này có một đôi mắt to tròn sáng rỡ, rất trong trẻo và ngây thơ vô cùng.
“Đệ… chỉ là thử gậy tìm rồng mới, kết quả lại gặp hài tử này, nó không nhớ gì cả. Đệ thăm dò cuộc đời của nó, nhưng lại không thấy gì.” Lý Thanh Thành gãi đầu, “Đệ đành đưa nó về.”
“Tiên giới cũng có cô nhi sao?” Hà Sơ Lạc nghi ngờ hỏi.
Mọi người đều không thể lý giải.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, giọng của Quân Lạc Trần vang đến từ phía sau bọn họ.
Các sư huynh, sư muội, sư đệ đều quay đầu, thấy Ngu Sở, Quân Lạc Trần và Lục Ngôn Khanh đang đi đến.
Khoảnh khắc Lục Ngôn Khanh nhìn thấy hài tử này, cậu bỗng sửng sốt.
Đôi mắt sáng trong của thị vệ trẻ tuổi khi đó, gần như là cơn ác mộng mà Lục Ngôn Khanh không thể dứt ra trong nhiều đêm dài, nhưng bây giờ, khuôn mặt giống hệt như vậy lại xuất hiện trên hài tử này.
Đôi mắt ấy, quả là giống y như đúc.
Có thể là biểu hiện của Lục Ngôn Khanh quá mức kinh ngạc, khiến cho các huynh đệ khác cũng bất giác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, không dám tùy tiện mở lời.
Ngu Sở nhìn hài tử này, trong lòng bỗng chốc đã hiểu ra.
“Nếu đã vậy thì cứ giữ nó lại trước đi.” Ngu Sở nói.
“Sư tôn, người muốn thu nhận nó làm đồ đệ sao?” Cốc Thu Vũ hiếu kỳ hỏi.
Ngu Sở lắc lắc đầu.
“Ta có Thanh Tô là đủ rồi, không muốn nuôi thêm một tiểu ma đầu nữa.” Nàng cười nói, “Có điều… các con giờ đây đều đã trưởng thành như vậy rồi, thật ra có thể thu nhận đồ đệ rồi.”
Nàng nhìn sang Lục Ngôn Khanh, mở lời, “Ngôn Khanh, vậy hài tử này để con chăm sóc trước vậy.”
Lục Ngôn Khanh sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn lại, cậu khẽ gật đầu.
Nam hài tử chầm chậm bước tới, chẳng hề sợ hãi, nó chớp chớp mắt, vươn tay khẽ nắm lấy góc áo của Lục Ngôn Khanh.
Lòng Lục Ngôn Khanh hơi rối bời, cậu mím môi, ngồi xuống trước mặt nam hài tử.
Quan sát ánh mắt trong vắt, đơn thuần của nam hài tử, Lục Ngôn Khanh đưa tay ra.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy nó.
“Ta sẽ bảo vệ con thật tốt.” Cậu khẽ nói.
Cứ như vậy, Lục Ngôn Khanh là người đầu tiên trong các đồ đệ trở thành sư phụ, đương nhiên, đây lại là một câu chuyện khác.
5.
Ở Tiên giới Ngu Sở kết giao với hai bằng hữu mới.
Một người là ông của Tiêu Dực, Bạch Hạo chân nhân, là một lão gia tử tiên phong đạo cốt, tuyệt đỉnh đánh cờ, không giống như Vũ Hoằng Vũ không mấy am hiểu nhiều về cờ, Bạch Hạo chân nhân và Ngu Sở là kỳ phùng địch thủ, điều này khiến nàng rất thích thú.
Một bằng hữu mới khác là tiên nữ rất yêu thích thần ẩn, nàng ấy trầm tính lạnh lùng, nhưng tính cách lại rất hợp cạ với Ngu Sở.
Mỗi khi Ngu Sở cảm thấy già trẻ lớn bé trong môn phái của mình quá phiền phức, thì sẽ tìm đến chỗ của nàng ấy ẩn náu, hai vị tiên nữ có thể cả ngày không nói một lời.
Trùng hợp hơn cả, bọn họ đều mang họ Ngu.
6.
Tiểu Thanh Tô giờ đây cũng giống hệt như đại Thanh Tô trước đây vậy, thích cằn nhằn và hay bận tâm.
Vốn dĩ Ngu Sở là người đã nuôi nấng nàng ấy, nhưng khi Thanh Tô ở tuổi niên thiếu, nàng ấy đã giống như một người trưởng thành nhỏ, và nàng ấy thậm chí còn mạnh dạn yêu cầu Ngu Sở thay một số đồ trang sức trên đầu đẹp hơn.
Ngu Sở không đổi, tiểu cô nương một mực bắt nàng ngồi trước gương, giúp nàng chải đầu.
Nhìn thiếu nữ trong gương, Ngu Sở có chút ngẩn ngơ. Năm đó, lần đầu tiên hai người găp nhau, Thanh Tô cũng đang ở độ tuổi này.
Thời khắc này, cuối cùng nàng mới hiểu được tại sao năm đó Ngu Nhạc Cảnh lại cảm khái như vậy khi nhìn nàng trong gương.
Lần này, nàng sẽ không đánh mất bất kỳ ai nữa.
7.
Lục Ngôn Khanh thu nhận tiểu thiếu niên, đặt tên cho cậu bé là Lục An.
Lục An lúc nào cũng theo sau Thanh Tô, luôn miệng gọi nàng ấy là “tỷ tỷ”, “tỷ tỷ”, khiến Thanh Tô phiền chết được, khi ấy nàng ấy biến thành chim mà dang cánh bay đi.
Sau khi bay đi, nam hài tử cũng không thể càn quấy, chỉ biết mím môi, ấm ức nhìn lên không rrung.
Chẳng mấy chốc, Thanh Tô sẽ mềm lòng mà bay trở lại.
Cuộc sống hằng ngày như vậy luôn xảy ra thường xuyên.
8.
Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ sống ở điện phía Nam.
Khi hai người cãi nhau, Thẩm Hoài An luôn bị Tiểu Cốc đạp ra ngoài, chỉ có thể đến ở cùng với các sư huynh, sư đệ.
Mỗi lần thế này, Thẩm Hoài An đều nói, “Nam tử hán đội trời đạp đất, lần này huynh nhất định phải làm rõ với muội!”
Các sư huynh, sư đệ đều chẳng thèm để ý đến cậu.
Bởi vì cứ mỗi lần như vậy xảy ra, thì qua ngày hôm sau là Thẩm Hoài An đều sẽ quay về xin lỗi với vẻ mặt ngượng ngùng, lập nên các loại hiệp ước bất bình đẳng, chẳng có chút tôn nghiêm nào của tiểu kiếm tiên cả.
9.
Ngu Sở và Quân Lạc Trần trước giờ chưa từng cãi nhau, cũng chưa từng thẹn thùng.
Mãi cho đến một ngày, Ngu Sở cảm thấy những ngày tháng nghỉ ngơi như vậy hơi vô vị.
Nàng vồ vào nam nhân đang ở trong phòng ngủ, nở một nụ cười đầy hàm ý.
“Thanh lãnh sư tôn ta chán quá, hay là chúng ta chơi cos đi.” Nàng hỏi, “Huynh biết cosplay không?”
Người cái gì cũng biết như Quân Lạc Trần không khỏi đỏ mặt, chẳng nói được gì.
“Biết, có biết…”
“Vậy muốn hay không muốn?”
Qua một lúc khá lâu sau, nam nhân mới yếu ớt đáp lời, “… Muốn.”
10.
Năm đó, khi Đế Thiệu Quân biến mất, đã tặng Ngu Sở một “lễ vật”.
Hắn ta đã đưa một phần sức mạnh thần thông của mình cho Ngu Sở.
Trước đây, theo tính khí của Ngu Sở, nếu không kiểm soát được cục diện, nhất định sẽ cảm thấy lo lắng. Nhưng nàng ở Tiên giới vững vàng như vậy, cũng là vì lý do này.
Lễ vật của Thần Sáng Thế, dù chỉ là một làn khói thuốc súng cũng là một nguồn năng lượng vô cùng to lớn.
Năm đó, nếu như nàng tựa như một hòn đảo cô độc, thì giờ đây nàng đã có các đồ đệ, có hài tử, có bằng hữu thân thuộc, có tất cả mọi thứ.
Ngu Sở biết rằng, nàng sẽ luôn cố gắng hết sức để bảo vệ bọn họ thật tốt cho đến mãi sau này.
Bất kể là hiện tại, hay là tương lai.