Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (1)


trước sau

1. Nguyên nhân  

Ma Vực, thành Bất Diệt.  

Trong thành, bên trong chủ điện, một nữ tử mặc trường bào lộng lẫy tinh tế đang ngồi trước gương tỉ mỉ vẽ lông mày. 

Xung quanh viền gương có đính hơn chục con bươm bướm, cánh bướm khe khẽ lay động, vẽ ra những tia sáng xinh đẹp.  

Bấy giờ, có thị nữ từ ngoài cửa tiến vào. 

“Cốc đại nhân, tôn thượng cho gọi ngài qua đó.”  

Bên cạnh gương, nữ tử hơi nhíu mày.  

“Ta biết rồi.”  

Thị nữ cúi người bước vào phòng, nữ tử ngồi bên gương đứng lên, tay áo màu đỏ theo cánh tay trắng nõn của nàng trượt xuống. 

Sau khi thay y phục xong, nữ tử theo hạ nhân đi vào điện Ma Vương. 

Trong đại điện u ám tối tăm, chỉ có ánh nến nhẹ nhàng dập dờn. 

Trên chủ vị, chủ nhân của Ma Vực đang ngồi đó, chính là Ân Quảng Ly. Nam nhân có làn da tái nhợt, đôi mắt phượng khẽ híp, con ngươi như được khảm một tầng sương lạnh nhạt. 

“A Thu, ngồi đi.” Thấy nàng vào điện, hắn nói. 

Nữ tử trong bộ y phục đỏ tên là A Thu, nguyên danh là Cốc Thu Vũ, là thuộc hạ và cũng là môn đồ mà Ma vương đắc ý nhất, bây giờ là thành chủ của thành Bất Diệt, nàng là đệ tử mà Ân Quảng Ly tín nhiệm nhất, một trong tám đại ma nhân của Ma Vực. 

Cốc Thu Vũ theo lời hắn mà đi lên bậc thềm, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nam tử. 

Ân Quảng Ly giơ tay, ngón tay thon dài tái nhợt khẽ khàng vu0t ve tóc nàng.

“Giới tu tiên mấy năm nay có vẻ đã có vài vị cao thủ mới xuất hiện, con đi thăm dò nội tình đi.” Ân Quảng Ly chậm rãi nói: “Chưa rõ thực lực của đối phương như thế nào, thử một chút là được, không được ham chiến.” 

“Đệ tử lĩnh mệnh.” 

“À đúng rồi.” Cốc Thu Vũ vừa đứng lên thì lại nghe thấy Ân Quảng Ly nói tiếp. 

Nàng quay đầu, nhìn nam nhân tuấn mỹ trên chủ vị, ánh mắt hơi trầm xuống, ngón tay khẽ động đậy. 

“Ta nghe nói An Linh Nhi có huyết mạch thiên linh kia bị người của Bách Trượng Phong đưa đi rồi?” Ân Quảng Ly hỏi. 

Nghe hắn hỏi vậy, Cốc Thu Vũ chỉ cười nói, “Thật không ngờ sư tôn còn là một người si tình nữa đấy, đến giờ mà vẫn còn nhớ thương nha đầu kia cơ.” 

Nửa năm trước, Ân Quảng Ly yêu mà không có được, dẫn người đi tiêu diệt Phái Thăng Dương, không ngờ tới, đến giây phút cuối cùng, An Linh Nhi lại bị môn phái khác đến cứu đi mất. 

Phái Thăng Dương máu chảy thành sông, Ma vương tổn thất nghiêm trọng, từ đó hai giới Tiên – Ma bắt đầu đại chiến, mãi cho đến tận bây giờ. 

Chẳng qua là, ai nấy đều biết Ân Quảng Ly hỉ nộ vô thường, tâm tình bất định, cũng chỉ có Cốc Thu Vũ mới dám trêu ghẹo hắn như thế. 

“Thôi.” Ân Quảng Ly thả tay xuống, hắn thản nhiên nói: “Trên chiến trường, Bách Trượng Phong chắc chắn sẽ không để một mình nàng ta tham dự, con đi nhanh về nhanh đi.” 

“Vâng, sư tôn.” 

Sau khi rời khỏi điện Ma Vương, Cốc Thu Vũ cùng xuất phát với đội quân Ma vương tiếp theo chuẩn bị đi chiến trường. 

Trên mặt đất có trận pháp áp chế, trên không trung, Cốc Thu Vũ lười biếng dựa vào một cái pháp khí phi hành có lông vũ đen, ngón tay thon dài cầm chén rượu, lẳng lặng quan sát chiến cuộc dưới mặt đất. 

“Cốc đại nhân, ngài định khi nào ra tay?” Phụ tá Trình Toa đứng bên cạnh nàng hỏi. 

“Không cần gấp.” Cốc Thu Vũ lười nhác nói, “Đợi bổn tọa quan sát rõ ràng đã.” 

Trong chiến tuyến dài vô cùng vô tận trên mặt đất, gần như phía người tu tiên không có người nào xuất chúng xuất hiện cả. 

Trên trời giăng kín mây đen, khiến cả một vùng trên mặt đất tối tăm u ám, khiến người ta không còn chút hứng thú nào, thậm chí còn hơi buồn ngủ. 

Ngẫu nhiên bắt gặp vài cao thủ, thì cũng đều là người quen đã từng đánh mấy trận với nhau rồi. 

Bên cạnh nàng, Trình Toa nhăn mày, “Có vẻ như thật sự không có người mới nào, mấy người mới trong tin tình báo mà ta có được dường như đều không xuất hiện.” 

Trong lúc nói chuyện, Cốc Thu Vũ bỗng nhiên nâng mắt lên, con ngươi vốn dĩ rất lười nhác nhất thời trở nên sắc bén. 

Nàng vươn tay, trong nháy mắt, ma khí hình thành một lá chắn ngăn cản ở phía trước, gần như là trong giây tiếp theo, một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ xông vào hàng ngũ của Ma Vực, bất kể là trên trời hay dưới mặt đất đều người ngã ngựa đổ, chỉ có lông vũ của Cốc Thu Vũ là vẫn không nhúc nhích. 

“Kiếm khí thật mãnh liệt.” Trình Toa kinh ngạc thốt lên. 

Cốc Thu Vũ buông tay, nàng nâng mắt nhìn phía đối diện, hô hấp không kìm được mà khựng lại. 

Trên trận doanh của người tu tiên phía đối diện, một nam tử trẻ tuổi mặc huyền y [*] lơ lửng giữa không trung, trong tay cầm kiếm, vận sức chờ phát động. 

[*] Huyền y: y phục màu đen. 

Gió Bắc thổi phần phật, thổi bay vạt áo của cậu, mái tóc dài buộc sau lưng cũng theo đó mà khe khẽ lay động. 

Kiếm khí cắt ngang mây đen, ánh mặt trời chiếu xuống, chạm vào đôi mắt tối đen như màn đêm của cậu, tạo nên những đốm sáng lập loè. 

Cốc Thu Vũ nhăn đôi mày tinh tế lại. 

Quả thật là một kiếm tu tuấn tú vô song. 

“Đại nhân, người này là một trong những cao thủ mới xuất hiện mà tình báo nhắc đến!” Trình Toa nói nhỏ, “Hắn là Thẩm Hoài An của Bách Trượng Phong, ở giới tu tiên hiện giờ được xưng là tiểu kiếm tiên.” 

Trên mặt đất, đám ma tu cầm trên pháp bảo tập hợp lại, bay lên công kích vào trận doanh của người tu tiên. 

Thẩm Hoài An một tay cầm kiếm, cậu đứng giữa không trung vung một đường kiếm sắc bén, kiếm khí mạnh mẽ xông thẳng vào đám ma tu, chấn động trời đất. 

Nếu lần này bọn họ ở gần nhau, e rằng tất cả ma tu đều sẽ thần hồn câu diệt. 

Chính vào lúc này, một luồng khí màu đỏ xẹt ngang qua đỉnh đầu đám ma tu. 

Ầm!…

Hai nguồn năng lượng cực mạnh va vào nhau, người của hai phe Tiên – Ma đều bị bật ra ngoài ngã về phía sau. 

Giữa không trung, chỉ còn Thẩm Hoài An không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, cuồng phong thổi quét, cậu hơi híp mắt lại, muốn xem xem là người phương nào tiếp được sát chiêu của mình. 

Tro bụi dần tan hết đi, một bóng đang màu đỏ xinh đẹp dần xuất hiện. 

Đồng tử của Thẩm Hoài An chấn động. 

Giữa không trung phía đối diện xuất hiện một hồng y nữ tử đang tì một tay vào sáo ngọc, nàng có làn da tuyết trắng, mái tóc đen mượt như tơ lụa, khe khẽ bay bay. 

Khuôn mặt của nàng kiều diễm, đường nét ửng đỏ nơi khóe mắt hơi nhếch lên, một đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng, mang theo chút tà khí, nguy hiểm nhưng lại khiến người ta chẳng thể rời mắt.

“Ngươi là Thẩm Hoài An ư?” Cậu nghe thấy nàng hỏi. 

Thẩm Hoài An thu lại suy nghĩ trong lòng, cậu lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi là ai?”

“Thẩm đạo hữu, nàng ta là ma nữ Cốc Thu Vũ, một trong những thành chủ Ma Vực tiếng xấu lan xa đó.” Một đệ tử tu tiên đứng bên cạnh nói nhỏ, “Ma vương vậy mà phái cả nàng ta đến, lần này e là phải chiến đấu gian khổ một trận rồi.” 

Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đứng đối diện trên không trung nhìn nhau, Cốc Thu Vũ nở một nụ cười nhạt, mang chút ý tứ trêu đùa, nhìn có vẻ rất tùy tiện, không xem trọng địch nhân trước mặt, sắc mặt Thẩm Hoài An lạnh dần. 

Một giây sau, hai loại năng lượng trắng và đỏ mạnh mẽ giao nhau trên không trung, nháy mắt va chạm nhiều lần với nhau, trong lúc nhất thời, khó lòng phân tranh cao thấp. 

Thẩm Hoài An liên tiếp công kích, sắc mặt dần dần nặng nề.

Thế hệ trẻ tuổi của giới tu tiên hiện giờ chỉ có môn phái của Lục Ngôn Khanh có thể đánh với cậu một trận, những người khác đều kém vài cảnh giới, càng đừng nói đến nữ tu.

Nhìn tuổi tác của Cốc Thu Vũ có vẻ cũng xấp xỉ cậu, nhưng công lực lại mạnh mẽ như vậy, thực lực không thể khinh thường. 

Hai người đọ sức mấy lần đều không thể phân định thắng bại, đồng thời lùi ra sau, kéo dãn khoảng cách. 

Giữa không trung, tà váy đỏ của Cốc Thu Vũ phất phơ theo gió, nàng cười duyên: “Đây chính là tiểu kiếm tiên của giới tu tiên sao? Theo ta thấy thì cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Mắt Thẩm Hoài An nhuốm màu lạnh lùng, cậu cầm kiếm vừa muốn tiến lên thì bỗng có người ngăn lại.

Cậu quay đầu nhìn thấy Lục Ngôn Khanh một thân bạch y.  

“Không được l0 mãng.” Giọng Lục Ngôn Khanh trầm xuống, “Ma nữ này có sở trường dùng độc và ám khí, ngươi và nàng đánh giáp lá cà, chắc chắn sẽ bất lợi.”

Thẩm Hoài An vung tay, đẩy cái tay của Lục Ngôn Khanh đang khoác trên vai mình ra. 

Lục Ngôn Khanh cũng không để ý, cậu nhìn Cốc Thu Vũ, sắc mặt hơi trầm ngâm, hai cánh tay mở ra, năng lượng màu xanh như băng trùy che trời lấp đất công kích Cốc Thu Vũ. 

Cốc Thu Vũ thấy thế bèn dùng pháp thuật hệ Hoả đánh trả, giằng co với Lục Ngôn Khanh. Bên cạnh, Thẩm Hoài An lại dùng kiếm công kích. 

Ba người ngươi tới ta đi, lần lượt thay đổi chiêu thức công kích, chưa ai có cách áp chế được Cốc Thu Vũ, mà nàng lấy một địch hai, tuy vậy, trông nàng có vẻ vẫn còn dư sức. 

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An ngày thường không quá hòa thuận, nhưng hai người lại đều có linh căn hệ Thuỷ. 

Hai nam tử trẻ tuổi nhìn nhau, lập tức thay đổi sách lược. 

Pháp thuật của Lục Ngôn Khanh đi trước, kiếm khí của Thẩm Hoài An bọc phía sau, hai người phối hợp với nhau, đòn sát chiêu này mạnh gấp mấy lần so với chiêu thức lúc trước Thẩm Hoài An ra tay một mình.

Kiếm khí khí thế mạnh mẽ xông về phía Cốc Thu Vũ, mặt đất cũng bị kiếm khí làm nứt ra thành những rãnh sâu. 

“Cốc đại nhân!” Trình Toa kinh hãi kêu lên. 

Giữa không trung, Cốc Thu Vũ ném sáo ngọc ra, năng lượng màu xanh tràn ra từ cây sáo, nháy mắt bao trùm lấy nàng, Cốc Thu Vũ lại tăng thêm năng lượng của bản thân mình, năng lượng màu đỏ như con bướm giương cánh, nhờ hai luồng năng lượng mới có thể tránh thoát được một kích này. 

Cốc Thu Vũ lui về sau kéo dài khoảng cách, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An lạnh lùng nhìn nàng. 

Nếu bọn họ liên thủ, thật sự có chút lao lực. 

“Rất tốt.” Cốc Thu Vũ không những chẳng tức giận mà còn cười lên, “Ta nhớ kỹ các ngươi rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Nàng vung tay áo, bóng dáng lùi nhanh về sau, các ma binh, Ma tướng nhanh chóng tiến lên yểm hộ.  

Cốc Thu Vũ thực sự rất mạnh, nếu như tiếp tục đọ sức với nàng, chỉ hại mà không có lợi, còn có thể làm ảnh hưởng đến đám người chung quanh.  

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An im lặng nhìn nàng rời đi.  

Đợi sau khi ma nữ rút lui, hai thanh niên tài tuấn mới tự động đi sang một bên, không giao lưu với nhau nữa. 

Lần này Cốc Thu Vũ đến là muốn dụ cao thủ mới ra mặt, cũng thuận tiện dò xét thực hư. Sau lần so đấu này, trong lòng nàng cũng đã có hiểu rõ vài phần, quay về phục mệnh. 

Trong điện Ma Vương, nghe báo cáo của Cốc Thu Vũ, Ân Quảng Ly khẽ gật đầu. 

“Xem ra những năm này giới tu tiên cũng có dốc sức bồi dưỡng người mới đấy chứ.” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Cũng chỉ là chút tài mọn mà thôi.”  

Hắn nhìn Cốc Thu Vũ. 

“Còn con thì sao?” Ân Quảng Ly hỏi, “Con cảm thấy hai người bọn họ thế nào?” 

Cốc Thu Vũ không kìm được mà nhớ đến nam tử mặc huyền y lơ lửng giữa không trung, cùng với đôi mắt thâm thúy lạnh như băng của người nọ. 

Khóe môi nàng khẽ cong, nhàn nhạt nói: “Hai người này, tướng mạo đều không tồi.”  

Ân Quảng Ly lắc đầu bất đắc dĩ. Nhưng mà, nếu Cốc Thu Vũ đã không cảm thấy bọn họ là cường địch, điều này chứng tỏ đối với hai người này, trong lòng Cốc Thu Vũ vẫn có thể nắm chắc. 

“Đi nghỉ ngơi đi.” Hắn nói.  

Một bên khác, Thẩm Hoài An quay về sư môn phục mệnh. 

“Đại sư huynh, huynh đã về rồi!”  

Thẩm Hoài An vừa đến Bách Trượng Phong, các đệ tử khác rất nhiệt tình đón tiếp.  

Thật ra, vốn dĩ Thẩm Hoài An không phải là Đại sư huynh. Nhưng thiên phú của cậu quá sức xuất chúng, các chưởng môn, trưởng lão đều rất yêu thích cậu. 

Cậu không nguyện ý gọi những đồ đệ tài trí bình thường kia là sư huynh, vì thế mà sư phụ ở Bách Trượng Phong đành phải phá lệ, cho cậu làm sư huynh lớn nhất môn phái.  

Từ đó về sau, dù cho thời gian nhập môn sớm hay muộn, mỗi khi các đệ tử của Bách Trượng Phong nhìn thấy Thẩm Hoài An thì đều sẽ gọi cậu một tiếng “sư huynh”. 

Thẩm Hoài An đối nhân xử thế rất cao ngạo, không thường nói chuyện với đồng môn sư huynh sư đệ bình thường, trước lời chào hỏi của bọn họ cũng làm như không nghe thấy. 

Các đệ tử khác của Bách Trượng Phong sớm đã thành thói quen, Thẩm Hoài An cũng đủ mạnh mẽ và ưu tú, cho dù cậu tự cao tự đại thì vẫn có rất nhiều đệ tử sùng bái cậu. 

Thẩm Hoài An đi đến chỗ chưởng môn của Bách Trượng Phong bẩm báo trước, sau khi rời khỏi ngọn núi chính, cậu đi về sơn cốc ở sau núi. 

Trong sơn cốc, có một căn nhà riêng tọa lạc giữa sườn núi. 

Bên trong là truyền nhân còn lại duy nhất của huyết thống thiên linh, người có môn phái cũ đã bị ma tu diệt môn, nàng ta tên là An Linh Nhi. 

Thời điểm Thẩm Hoài An tiến vào thì thấy An Linh Nhi đang tưới hoa trong sân. 

Dung mạo của nàng ta rất ngây thơ thanh thuần, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, tựa như hổ phách thuần khiết nhất trên thế gian này, mang đến cho người khác cảm giác muốn che chở nàng ta. 

An Linh Nhi đứng trong sân tưới hoa, từ xa nhìn lại trông xinh đẹp cực kỳ. 

Thẩm Hoài An nhìn thấy nàng ta, sắc mặt dịu đi rất nhiều. 

Cậu đi vào sân, An Linh Nhi ngẩng đầu nhìn thấy cậu, hàng mi tinh tế chợt nhíu lại, xoay người đi vào phòng. 

“Này, đừng đi chứ.”

Thẩm Hoài An lắc mình một cái, ngăn trở đường đi của nàng ta. 

Cậu cười hỏi: “Không muốn thấy ta đến vậy sao?”

Thẩm Hoài An có dung mạo tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, mỗi lúc khẽ cười sẽ khiến người ta không thể chống đỡ nổi. 

An Linh Nhi cắn môi, không muốn nhìn thấy cậu, nàng ta nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đã biết rõ là ta chán ghét ngươi, thế mà còn hai ngày ba bận đến làm phiền ta?”

“Ta cứu mạng muội, muội lại oán ta đến tận bây giờ sao?” Thẩm Hoài An hỏi. 

“Là ta cứu mạng ngươi.” An Linh Nhi ngẩng đầu, khóe mắt nàng ta dần đỏ lên, nức nở chất vấn: “Nếu không phải tại ngươi, sao Tiểu Bàn lại phải chết chứ?”

Thẩm Hoài An và An Linh Nhi quen biết nhau trong một bí cảnh. 

Lúc đó An Linh Nhi vẫn là đệ tử của Phái Thăng Dương, nàng ta có qua lại thân thiết với một sư muội hơi mập mạp, An Linh Nhi gọi nàng ấy là “Tiểu Bàn”.

Trước đây, vào lúc các tiên tông tổ chức thử luyện, An Linh Nhi có quen biết với chưởng môn Lý Song An của Bạch Vũ Lâu, đối phương đối xử rất tốt với bà ta, hai người thân như người một nhà. 

Nhưng mà,
không biết chưởng môn Lý Song An này bị trúng độc ở đâu, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thân thể càng ngày càng bất ổn, An Linh Nhi luôn muốn tìm cách chữa trị cho Lý Song An. 

Bí cảnh cao cấp như thế này, vốn là dành cho những đệ tử có trình độ như Thẩm Hoài An vào. 

An Linh Nhi nghe nói trong bí cảnh cao cấp có một cây linh thảo đã ba ngàn năm, cực kỳ quý hiếm, An Linh Nhi cảm thấy cây linh thảo này chắc chắn có thể cứu mạng người.

Nàng ta lẻn vào bên trong, bằng hữu thân thiết nhất của nàng ta là Tiểu Bàn cũng đi vào cùng. Hai người gặp Thẩm Hoài An ở bên ngoài kết giới, An Linh Nhi xin cậu giúp đỡ, nhưng Thẩm Hoài An không chỉ từ chối giúp đỡ, mà còn mỉa mai, yêu cầu họ đến từ đâu thì mau cút về chỗ đó. 

An Linh Nhi hơi ghét Thẩm Hoài An khi nàng ta thấy sự máu lạnh của cậu. 

Sau khi Thẩm Hoài An bước vào, cả hai người nọ cũng tình cờ tiến vào sâu bên trong bí cảnh dưới sự bảo vệ của huyết mạch mà An Linh Nhi sở hữu, bọn họ nhìn thấy Thẩm Hoài An đang chiến đấu với linh thú bảo vệ.

Thẩm Hoài An vô tình rơi vào thế hạ phong, thân thể bị trọng thương, An Linh Nhi dùng sức mạnh của huyết mạch cứu cậu một mạng, vì thế mà đã chọc giận đến linh thú. 

Các linh thú tấn công bừa bãi trong cơn điên cuồng, hai người cách nhau rất gần, còn Tiểu Bàn thì ở xa hơn một chút. Khi Tiểu Bàn hét lên, An Linh Nhi đã van xin Thẩm Hoài An đi cứu nàng ấy. 

Thẩm Hoài An thân bị thương nặng, tự biết mình không đủ sức nên chỉ bảo vệ An Linh Nhi, hai người tránh được một kiếp, còn Tiểu Bàn thì chết thảm. 

Sau đó thì Thẩm Hoài An áy náy trong lòng, lại thấy An Linh Nhi thiện lương đơn thuần như thế thì không khỏi dâng lên ý nghĩ muốn quan tâm nàng ta nhiều hơn một chút. 

“Ta đã nói với muội rồi, không phải ta cố ý không cứu nàng ta.” Thẩm Hoài An nói, “Ngày ấy ta trọng thương, nếu như ta đi cứu nàng ta, cả ba chúng ta đều sẽ không sống được.”

“Đều là viện cớ mà thôi!” An Linh Nhi khóc nức nở nói, “Ngươi là tiểu kiếm tiên mà người người trong giới tu tiên đều biết, sao ngay cả một nữ tử cũng không thể cứu được ư? Nếu không phải vì ta cứu ngươi, nàng ấy cũng sẽ không chết. Nhưng kết quả là gì chứ, ngươi vẫn nói dối, ngươi không thèm để ý đến sống chết của người khác, ngươi thật sự rất ích kỷ.”

Thẩm Hoài An muốn nói lại thôi, cậu không thích tranh luận với nữ tử, nhưng trong lòng quả thật vẫn có chút áy náy, vì thế mà cậu thẳng thắn vươn tay, gọi thanh kiếm của mình ra.

Hàn khí quanh quẩn xung quanh trường kiếm, cậu vươn cánh tay xoay ngược một cái, hướng chuôi kiếm về phía An Linh Nhi.

“Người đã mất, ta cũng không cách nào thay đổi cái gì cả.” Thẩm Hoài An nói, “Vậy muội cứ dứt khoát giết ta để báo thù cho bằng hữu của muội đi.”

“Ngươi… ngươi!” An Linh Nhi giật mình, nàng ta che ngực của mình lại, hàng mi tinh tế nhíu lại, ho khù khụ mấy tiếng. 

Thẩm Hoài An thấy thế thì thu cánh tay lại, bước về phía trước hai bước, khẽ hỏi: “Vết thương của muội còn chưa chuyển biến tốt lên sao?”

“Không cần ngươi bận tâm.”

An Linh Nhi vươn tay đẩy Thẩm Hoài An một cái rất mạnh, nhưng Thẩm Hoài An vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy. Nàng ta chạy vào trong phòng, đóng cửa, cách cậu một bức tường mà khóc thút tha thút thít. 

Thẩm Hoài An hơi đau đầu. 

Cậu rời khỏi sơn cốc, đến phòng luyện thuốc của Bách Trượng Phong tìm trưởng lão phụ trách phương diện này. 

“Cũng đã qua hơn một năm rồi, tại sao vết thương cũ còn chưa lành chứ?” Thẩm Hoài An nhăn mày, “Tháng thứ hai sau khi ra khỏi bí cảnh con đã khỏi rồi mà.”

“Đấy là con.” Trưởng lão nói, “An Linh Nhi có huyết mạch thiên linh, nhưng huyết mạch phải dựa vào con bé tự mình tu luyện mới có thể mạnh lên. Hiện tại con bé chỉ mới ở kỳ Trúc Cơ, khi cứu con đã tiêu hao hết tất cả sức mạnh, thân thể đã bị đào rỗng rồi.”

“Vậy phải làm sao ạ?”

“Chỉ có thể dưỡng thương từ từ thôi.”

Vết thương của An Linh Nhi bao nhiêu ngày chưa khỏi, thì Thẩm Hoài An lo lắng cho nàng ta bấy nhiêu ngày.

Mỗi ngày cậu đều đến sơn cốc thăm nàng ta, liên tục vài tháng, cuối cùng thì thái độ của An Linh Nhi đã hòa hoãn hơn nhiều. 

Ngày hôm nay, Thẩm Hoài An mang theo chút điểm tâm đến tìm nàng ta, An Linh Nhi đang đọc sách ở trong đình. Không biết có phải do thân thể bị hao hụt hay không, mà sắc mặt nàng ta trông rất nhợt nhạt, nhìn vào chỉ khiến người ta thấy đau lòng không thôi. 

“Thẩm sư huynh, huynh tới rồi.” An Linh Nhi ngẩng đầu, nàng ta nhẹ nhàng chào hỏi một tiếng. Nói xong lại bắt đầu ho khù khụ. 

Đây là lần đầu tiên An Linh Nhi gọi cậu như vậy, lòng Thẩm Hoài An không nhịn được mà thấy hơi xúc động. 

“Trời còn sớm, sao muội mặc ít như vậy mà đã ra ngoài rồi?” Thẩm Hoài An nhìn chỗ trên ghế đặt một cái thảm, cậu cầm nó lên.

An Linh Nhi vốn đang chờ cậu khoác cho, nhưng không nghĩ tới Thẩm Hoài An chỉ đưa thảm cho nàng ta, không hề có ý tứ chủ động.

Nàng ta khẽ nói cảm ơn, An Linh Nhi nhận lấy thảm khoác lên vai.

“Thẩm sư huynh…” An Linh Nhi khẽ nói, “Ta có một chuyện muốn nhờ vả.”

“Muội nói đi.” Thẩm Hoài An đáp.

“Muội…”

An Linh Nhi vừa muốn mở miệng thì nhìn thấy sắc mặt vốn thả lỏng của Thẩm Hoài An đột nhiên trở nên sắc bén. Cậu quay đầu, trường kiếm nháy mắt xuất hiện ở trong tay, Thẩm Hoài An nhảy về phía trước, thanh kiếm đánh bay sáu cây ngân châm.

“Kẻ nào?!” Thẩm Hoài An gằn giọng.

Trong rừng cây, chỉ có tiếng gió ào ào xao động, ngoài ra thì cực kỳ im ắng. 

Đột nhiên, Thẩm Hoài An cảm nhận được trong rừng cây có một luồng năng lượng lưu động, cậu lập tức đuổi theo, hai người xuyên qua rừng cây.

Thẩm Hoài An bổ một kiếm về bóng đen đằng trước, đối phương xoay người ở giữa không trung, lấy pháp bảo trên cánh tay ngăn trở công kích, một loạt cây đại thụ đằng sau đổ xuống trong nháy mắt.

Đối phương che đầu, chỉ để lộ ra một đôi mắt.

Đôi mắt này có hàng mi cong cong, khóe mắt hơi xếch lên, mang theo một tia quyến rũ, là một ánh mắt cực kỳ xinh đẹp. 

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Thẩm Hoài An ngẩn ra, lập tức lên tiếng, “Là ngươi?”

Cốc Thu Vũ cũng không đáp lại, nàng vươn tay, lại bắn mấy cây ngân châm ra.

Lần giao thủ trước là ở trên chiến trường, Cốc Thu Vũ chỉ lấy ma lực để so đấu. Lần này thì phạm vi ở trong rừng, Cốc Thu Vũ thể hiện bản lĩnh dùng độc xuất sắc của mình. 

Quả nhiên ám khí càng khó lòng phòng bị, bây giờ lại đang ở gần môn phái, Thẩm Hoài An bị gò bó, bỗng dưng cậu thấy rất phiền muộn. 

Cậu khó khăn chống đỡ mấy lần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ của nữ tử đối diện. 

“Chín chín tám mươi mốt cái liên hoàn độc châm trận của ta, vậy mà ngươi có thể tránh thoát toàn bộ.” Cốc Thu Vũ nói một cách nhẹ nhàng, “Trước đây là ta xem thường ngươi rồi.”

Thẩm Hoài An không tranh cãi vô ích, cậu cầm kiếm tới gần, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Cốc Thu Vũ.

Giây tiếp theo, bóng kiếm đảo ngược, kiếm của Thẩm Hoài An đã ở trên cổ của Cốc Thu Vũ.

“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội.” Giọng Thẩm Hoài An trầm xuống, “Ngươi lẻn vào Bách Trượng Phong, rốt cuộc là có ý đồ gì?”

“Ta có thể có ý đồ gì đây hả?” Cốc Thu Vũ cười nói, “Ý đồ của ta ở chỗ ngươi đó, có được không tiểu kiếm tiên?”

Sắc mặt Thẩm Hoài An lạnh dần.

Hai lần gặp mặt, thứ khiến cậu ghét nhất chính là thái độ ngả ngớn này của Cốc Thu Vũ, không thèm coi cậu là kẻ địch đặt vào trong mắt, mà chỉ có đùa giỡn. 

Lưỡi dao chợt lóe, Thẩm Hoài An lạnh lùng hỏi, “Ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao?”

Cốc Thu Vũ chớp mắt thật nhẹ, nàng nhìn Thẩm Hoài An chăm chú, không cảm thấy chút cảm xúc căng thẳng nào. 

“Ngươi sẽ giết ta hay không, ta không biết.” Cốc Thu Vũ nhẹ nhàng nói, “Nhưng ta đoán, nếu đối thủ là nam nhân, ngươi chắc chắn sẽ không buông lỏng một chút nào, để cho ta có được cơ hội.”

Thẩm Hoài An biến sắc, độc dược đã lan ra toàn thân, chỉ trong nháy mắt đã khóa chân khí của cậu lại. 

Thân thể cậu mất thăng bằng, Cốc Thu Vũ vươn tay kéo một cái, tóm người lại, hai người chậm rãi ngồi xuống trên nhánh cây.

Thân thể Thẩm Hoài An không thể nhúc nhích, l0ng nguc phập phồng mạnh mẽ, cậu cắn chặt răng.

“Đây, không thể nào!… Sao ta có thể…”

Cốc Thu Vũ cúi đầu, nàng vươn tay tháo mặt nạ của mình xuống, hô hấp của Thẩm Hoài An ngừng lại, giọng nói cũng im bặt.

“Người người đều biết, ta là độc tu mạnh nhất Ma Vực.” Cốc Thu Vũ nhàn nhạt nói, “Tiểu kiếm tiên, ngươi chỉ là ma mới, không hiểu được lòng người hiểm ác đâu.”

Nàng cúi đầu, hơi thở quanh quẩn bên tai Thẩm Hoài An, “Chẳng lẽ nương của ngươi chưa nói cho ngươi biết, nữ nhân xinh đẹp là nguy hiểm nhất hay sao?” 

Ngực Thẩm Hoài An phập phồng kịch liệt, vành tai của cậu vì hơi thở của nàng mà đỏ ửng lên.  

“Ngươi muốn giết thì giết, tốt nhất là đừng để ta có cơ hội báo thù.” Cậu cắn răng, hỏi, “Đã trêu đùa ta như vậy còn cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”  

Cốc Thu Vũ ôm lấy kiếm tu trẻ tuổi, nàng khẽ thở dài một tiếng. 

“Một kiếm tu tuấn tú thế này, sao ánh mắt lại kém như vậy chứ, lại đi thích một nữ nhân nhạt nhẽo như canh suông vậy chứ?” Nàng nói, “Thôi, thôi, dù sao thì đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu đã là kẻ địch, vậy thì cũng không thiếu một chút này.”

“Ngươi đây là…”

Giọng Thẩm Hoài An đột nhiên im bặt. 

Cùng với một mùi hương cơ thể khiến cậu mê muội, Thẩm Hoài An cảm thấy môi cậu đã chạm vào một cái gì đó rất mềm mại. 

Đồng tử của Thẩm Hoài An co rút lại trong tích tắc. 

Nàng… vậy mà đã hôn cậu rồi.

Môi hai người giao hòa cùng nhau, trong lúc hoảng hốt, Thẩm Hoài An chỉ cảm nhận được khoang miệng của mình tràn ngập hương vị ngọt ngào của ma nữ. 

Qua hồi lâu sau, cuối cùng thì Cốc Thu Vũ cũng ngẩng đầu lên, đôi môi nhợt nhạt của Thẩm Hoài An được nhuộm sắc môi của nàng. 

Nàng không nhịn được mà khẽ nở nụ cười, vươn tay lau đi màu sắc vương trên môi Thẩm Hoài An.

“Ta tha ngươi một mạng, đây là thù lao.” Cốc Thu Vũ nói, “Tiểu kiếm tiên, chúng ta lần sau gặp lại.”

Đại não của Thẩm Hoài An ong ong, thấy nàng định bỏ chạy, cảm giác tê dại trên người cậu giảm xuống, Thẩm Hoài An khó khăn vùng vẫy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cốc Thu Vũ, tốt nhất là ngươi nên giết ta ngay bây giờ, nếu không thì ta nhất định sẽ gi3t ch3t ngươi!”

Cốc Thu Vũ đứng trên ngọn cây đối diện, nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Hoài An.

“Được thôi, ta đợi ngươi.” Nàng nhẹ nhàng cười đáp.

Một cơn gió thoảng qua, Cốc Thu Vũ biến mất không thấy tăm hơi, các đệ tử khác của Bách Trượng Phong dần dần đến nơi, Thẩm Hoài An cũng đã có thể ngồi dậy từ trên cây. 

“Đại sư huynh, huynh không sao chứ?” Đệ tử đứng trên ngờ vực hỏi, “Mặt huynh sao lại đỏ như vậy, là thân thể có chỗ nào không thoải mái hay ư?”

Thẩm Hoài An không trả lời, cậu lau chùi môi của mình thật mạnh bạo.  

“Chắc chắn ta sẽ giết nàng.” Cậu cắn chặt răng phun ra từng chữ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện