Ngày hôm sau, cuối cùng đoàn xe của Ngu thị cũng tiến vào An Thành.Tuy Thẩm Hoài An quý vì Thiếu trang chủ của môn phái, nhưng các môn phái trong võ lâm giống nhau đều ở vị trí hẻo lánh, Thiên La sơn trang cũng vậy, xung quanh núi non chỉ rải rác vài hộ dân.Cậu ta giống như lúc Lục Ngôn Khanh mới đến đây, bị mê hoặc bởi đại thành phồn vinh nhất phương bắc, dọc theo con đường không kịp nhìn phong cảnh ven đường.Thẩm Hoài An lớn lên tuấn tiếu, cậu thiếu niên mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng lại cố tình lộ ra biểu tình chưa hiểu việc đời làm cho các cô nương đi trên đường nhìn thấy đều che miệng cười trộm lên.Đầu Ngu Sở phát đau, nàng duỗi tay kéo Thẩm Hoài An đang ngồi ở ngoài xe vào thùng xe.
Thẩm Hoài An ngửa mặt lên vô tội hỏi, “Sư tôn, làm sao vậy?”Ngu Sở nhẹ nhàng nhéo mặt Thẩm Hoài An bất đắc dĩ nói, “Tốt xấu gì con cũng là Thiếu trang chủ, cần chú ý hình tượng.”Thẩm Hoài An hiểu được lập tức đảm bảo, “Người yên tâm! Con tuyệt đối sẽ không cho người mất mặt!”Ngu Sở gật đầu rồi nhìn Thẩm Hoài An ghé vào cửa sổ xe vén mành lên chăm chú quan sát phong cảnh bên đường.Chiếc cằm của cậu ta để lên mép cửa sổ xe làm Ngu Sở nhớ tới khi ở thế giới hiện đại có con chó husky ngồi ghế sau xe hơi thè lưỡi ra hóng gió.
Ngu Sở thấy buồn cười, thôi thì tùy thằng bé đi.Đến khi đoàn xe dừng ở cửa lớn của Ngu phủ, Thẩm Hoài An mới không thò đầu ra nữa.Cậu ta không thể tin được, “Sư tôn, hóa ra cha con không có lừa con, nhà của người thật có tiền a! Làm thế nào người có thể hạ quyết tâm vứt bỏ tất cả đi tu tiên chứ?”“Tiền cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.” Ngu Sở bình tĩnh trả lời, “Bản thân mình không ngừng tìm tòi cùng theo đuổi mới là báu vật vô giá.”Lập tức ánh mắt sùng bái chói lọi của Thẩm Hoài An chăm chăm nhìn vào Ngu Sở, cậu ta cảm thấy Ngu Sở giác ngộ quá cao, đây mới là người tu tiên chân chính a.Về sau Thẩm Hoài An nhớ tới thời niên thiếu chỉ muốn đánh mình tỉnh ra, bởi vì thấy mình quá ngu --- Ngu Sở không phải là kiểu sư phụ theo lối điển hinh truyền thống, khi còn nhỏ nàng rất thích đùa mình chơi, bực nhất chính là Ngu Sở nói cái gì là mình tin cái đó không chút nghi ngờ.…… Tốt thôi, cho dù sau khi lớn lên, chỉ số thông minh của Ngu Sở vẫn đè nặng cậu ta.Chuyện này thật kỳ quái, phải biết rằng chẳng sợ nói chuyện cùng cha cậu ta, Thẩm Hoài An đều nâng cao tinh thần bảo trì độc lập tự hỏi, thường xuyên đưa ra những nghi vấn của mình, nhưng Ngu Sở nói cái gì cậu ta đều tin tưởng lời của nàng theo bản năng.Vẫn giữ trong lòng sự sùng kính, thậm chí Thẩm Hoài An bắt đầu cảm thấy lựa chọn tu tiên của mình cũng là sự giác ngộ của người tu hành mà cảm thấy lâng lâng, hoàn toàn quên mất trước khi rời nhà đã ôm cha mẹ khóc lóc ba ngày.Đoàn người xuống xe ngựa đi vào Ngu phủ.Tôi tớ cùng các nữ quyến của Ngu gia đều ra nghênh đón, quy mô so với lần trước náo nhiệt hơn nhiều.
Ngu Nhạc Cảnh nhìn qua sân liền nhíu mày hỏi, “Phu nhân đâu?”Vừa nghe đến lập tức giọng nói của mọi người giảm đi rất nhiều, đám nha hoàn nhìn lẫn nhau, không ai giám lên tiếng.Nhưng có cô con dâu cả cười cười nói, “Lão phu nhân về nhà mẹ đẻ, nói là phải về Tôn gia lấy ít đồ, qua mấy ngày sẽ trở về ạ.”Biểu tình không vui của Ngu Nhạc Cảnh sắp làm không khí xung quanh bỏng rẫy, Ngu Sở ôn hòa nói, “Đại ca, muội đói bụng.”“Đói bụng sao? Bây giờ có thể ăn cơm được rồi.” Lực chú ý của Ngu Nhạc Cảnh được chuyển dời, “Sau bếp chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị mang đồ ăn lên.”Trong viện lại khôi phục không khí hòa thuận vu vẻ và bận rộn.Con dâu thứ hai hỗ trợ sắp xếp chỗ ở cho Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, Ngu Thượng Phàm cùng dâu cả đứng một bên nhìn nhau, đều thấy đau cả đầu.“Ta đi tìm nương, nàng đi xem cha được không?” Ngu Thượng Phàm nói.“Lão phu nhân nói không cho chúng ta đi.” Con dâu cả thở dài, “Lớn tuổi vậy rồi mà vẫn bực cái gì không biết.”Ngu Thượng Phàm thấy làm gì cũng không được.
Hắn mơ hồ biết được mẫu thân không quá thích cô cô, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì hắn không rõ lắm.Hắn chỉ nhớ rõ hàng năm tế bái cô cô đã mất tích, nương đều không cho phép ai vào phòng mình, Ngu Nhạc Cảnh càng không cho phép lấy chuyện này ra đùa.Mỗi lần tế bái Ngu Sở, Ngu Thượng Phàm đều phát hiện tâm tình của mẫu thân cực kỳ không tốt.
Nhưng nàng vẫn chưa nói qua gì --- dù nàng có câu oán hận thì cũng không có khả năng tức giận với người chết chứ đừng nói đến lúc bé, ông bà nội vẫn còn sống mà nhắc đến cô cô mất tích này đều rơi lệ, chuyện này cũng thành vết sẹo trong lòng phụ thân, với tình huống đó mẫu thân cũng không có khả năng nói được gì.Đến tiệc tối, quả nhiên lão phu nhân Tôn Uyển vẫn vắng mặt, sắc mặt của Ngu Nhạc Cảnh cũng không tốt là mấy.Bữa tối qua đi, Ngu Thượng Phàm vào phòng Ngu Nhạc Cảnh xem cha thì nhìn thấy lão nhân gia ngồi trước bàn, tấm lưng cong xuống, ngón tay già nua cẩn thận vuốt ve bức thư đã cũ đang để trên mặt bàn.“Đây là bức thư lúc đó cô cô gửi về đúng không ạ?” Ngu Thượng Phàm hỏi.Ngu Nhạc Cảnh nhẹ nhàng gật đầu rồi ho khan, Ngu Thượng Phàm chạy nhanh lại gần ông ấy rồi rót nước, vỗ vỗ lưng giúp Ngu Nhạc Cảnh.Ngu Thượng Phàm thấp giọng nói, “Cha, cha nghỉ ngơi cho tốt, tháng này vất vả cha rồi.”Ngu Nhạc Cảnh lại lắc đầu.“Cha phải đi đến Tôn gia.”“Cha muốn đi tìm nương con sao? Để ngày mai đi được không? Thật sự không được……” Ngu Thượng Phàm nhịn không được nói, “Thật sự không được thì chờ cô cô đi rồi, nương cũng trở lại thôi.”Nghe được câu này làm Ngu Nhạc Cảnh tối mặt, “Đi chuẩn bị xe đi.”Vì một câu của Ngu Nhạc Cảnh khiến nhi tử cùng hạ nhân chạy đôn chạy đáo chuẩn bị xe ngựa cho ông.
May mắn Tôn gia cũng ở An Thành, chẳng qua Tôn gia ở thành Tây, còn Ngu gia lại ở thành Đông, tính ra cũng không đến mức xa.///Truyện này chỉ được đăng trên web ‘’.
Truyện đăng ở bất kỳ đâu cũng đều là ăn cắp.
Mình thấy truyện của mình đăng trên các web khác và nhiều độc giả cmt muốn bàn luận về truyện nhưng không được phản hồi.
Mọi người muốn cùng cmt chia sẻ về nhân vật và cốt truyện với editor thì hãy vào đúng web nhé! Thân!///Cùng lúc đó ở Tôn gia, Tôn Uyển ngồi ở trên sập nhắm mắt dưỡng thần, đứng bên cạnh nàng có lớn có bé đều là người của Tôn gia.“Muội muội, muội hà tất như vậy?” Tôn lão gia nhíu mày hỏi, “Muội đều lớn tuổi như vậy rồi còn thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt làm gì.
Ngu Sở Sở mà muội không thích đó mai kia cũng rời đi thôi, sao muội cứ phải hưng sư động chúng về nhà mẹ