Đất trồng rau trước mặt như bị con chó đào xới lên, có thể nhìn rõ được dấu vết sửa sang lại ở khắp nơi.Đồ ăn chỉ cần ba tháng nữa là thu hoạch được, vốn dĩ sắp có thể ăn nhưng đảo mắt nhìn lại có rất nhiều chỗ bị gieo hạt một lần nữa, nguyên bản đất trồng tràn đầy rau xanh mơn mởn thế mà hiện giờ trái cây còn dư lại chỉ rải rác còn một hai cái.Ngu Sở khẳng định luôn ba đứa lại làm ra chuyện xấu gì.Đặc biệt là Thẩm Hoài An, nàng chỉ gọi tên cậu ta một tiếng mà cậu ta đã ngồi bệt luôn xuống đất, thật đáng ngờ.Ngu Sở nhướn mày hỏi, “Thẩm Hoài An, con lại làm chuyện gì?”Mồ hôi lạnh của Thẩm Hoài An ứa ra, ngay lúc này vẫn cố bắt sai trọng điểm, ấm ức mếu máo nói, “Sư tôn, vì sao chỉ hỏi một mình con a?”Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ vươn tay xách Thẩm Hoài An lên.“À?” Ngu Sở cười như không cười hỏi lại: “Chẳng lẽ ta hiểu lầm con, kỳ thật con cái gì cũng chưa làm?”Thẩm Hoài An héo hoàn toàn.Lục Ngôn Khanh mới túm cổ áo Thẩm Hoài An xách người lên còn chưa đứng được bao lâu, Thẩm Hoài An lại quỳ luôn xuống.“Là con sai, con không trông con thỏ cho tốt để chúng nó gặm đồ ăn.” Thẩm Hoài An quỳ trên mặt đất ủ rũ, “Con đùa nghịch nhưng không giữ đúng mực, con sai rồi, sư tôn.
Người phạt con đi.”Ngu Sở ngồi xồm xuống, nàng chống mặt nhìn chăm chú vào Thẩm Hoài An.Thẩm Hoài An như con chó nhỏ biết mình làm sai, Ngu Sở càng nhìn cậu ta như vậy, cậu ta càng nghiêng đầu không giám đối diện với Ngu Sở vôi vàng tránh né ánh mắt của nàng.“Phạt thế nào đều được?” Ngu Sở nói.Đến lúc này Thẩm Hoài An mới nhìn Ngu Sở, cậu ta nghiêm túc gật đầu.“Người phạt con thế nào cũng được! Đánh con mắng con con đều có thể chịu được.”Trước đây Thẩm Hoài An làm sai chuyện gì, phụ thân Thẩm Hồng cũng từng đánh cậu nhóc.Trẻ con luyện võ từ nhỏ cơ thể đều chắc nịch, càng miễn bàn về Thẩm Hoài An.
Đau đấy nhưng cậu ta vẫn có thể nhịn được.Thẩm Hoài An nghĩ cùng lắm thì chịu đòn hiểm một hồi, để cậu ta đau nửa tháng thì trong lòng cũng thoải mái hơn.Ngu Sở chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu ta, nhìn đến mức làm sau lưng Thẩm Hoài An nổi cả da gà.“Con yên tâm, tuyệt đối ta sẽ không đánh mắng con.” Ngu Sở nói: “Đến nỗi làm gì thì ta sẽ nghĩ cho tốt.”Tâm tình thấp thỏm của Thẩm Hoài An bị Ngu Sở xua đi.Cậu ta cảm thấy không bằng bị đánh một trận còn hơn, đánh xong liền an tâm.
Hiện tại trong lòng cứ thấp thỏm làm chất lượng giấc ngủ của Thẩm Hoài An đi xuống.Mới đầu, mỗi ngày Lục Ngôn Khanh đều ngồi xổm bên cạnh đất trồng rau, hiện giờ lại nhiều thêm cái đuôi.Ngu Sở đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy hai bóng dáng dài mảnh của hai thiếu niên đang ngồi xuống bên cạnh đất trồng với biểu tình nghiêm túc như đang bàn vấn đề lớn nào đó.Vừa nhìn thấy Ngu Sở, đôi mắt Thầm Hoài An sáng ngay tức thì.“Sư tôn, người đã nghĩ ra phạt con thế nào chưa ạ?”Ngu Sở lắc đầu.“Ta cần nghĩ lại.” Nàng khẽ cười nói.Nháy mắt Thẩm Hoài An héo rũ.Đúng là Ngu Sở cố ý.
Xác thật Thẩm Hoài An đúng là thiên tài nhưng tính tình nóng nảy nên cần phải mài giũa.Cậu ta muốn bị đánh một trận nhưng cố tình Ngu Sở không đánh cậu ta.Thả Thẩm Hoài An ba ngày như vậy, nhìn đến thiếu niên héo rũ nên hiện tại Ngu Sở mới quyết định kết thúc sự trừng phạt không tiếng động này.“Như vậy đi, ta xem quyển sách này không tồi, con giúp ta chép một bản.”Ngu Sở lấy ra một quyển không mỏng cũng không dày từ Tàng Thư Các của môn phái đưa cho Thẩm Hoài An, “Nhớ rõ cần đảm bảo chữ viết tinh tế, nếu chép có lệ sẽ phạt nặng hơn.”Lập tức Thẩm Hoài An tuyệt vọng.Cuộc đời này của cậu ta không thích làm nhất, một là đả tọa, hai là đọc sách, ba là viết thư pháp.Sau khi bái Ngu Sở làm sư phụ vẫn không tránh được.Chủ yếu là khi ở nhà cậu ta không muốn đọc sách viết chữ thì có thể giận dữ chơi xấu, tiên sinh dạy học và cha có tức chết cũng không có biện pháp --- Nhiều nhất là đánh cậu ta một trận, nhưng cậu nhóc Thẩm Hoài An này lại không sợ bị đánh, ba ngày sau lại là hảo hán.Hiện giờ người quản mình biến thành Ngu Sở thành ra Thẩm Hoài An liền thảm.Cậu ta không giám tức giận, là do mình làm sai trước nên đành phải cầm lấy sách với vẻ mặt đau khổ.Ngu Sở cười khẽ, “Viết cố lên, ta biết bút tích tốt nhất của con ra sao đấy.”Thẩm Hoài An càng tuyệt vọng.Thiếu gia tiểu thư có gia cảnh tốt đương nhiên sẽ được học và luyện chữ đẹp, nhưng khác nhau ở chỗ người yêu thích viết chữ sẽ thường xuyên viết, dần dà tùy tay viết cũng ra được chữ đẹp.Mà trong nhà của Thẩm Hoài An là võ lâm thế gia, học chữ cũng chỉ là bắt buộc, tuy trong nhà cũng bắt cậu ta đọc sách nhưng vẫn trọng võ.
Ngày thường cậu ta chẳng mấy khi luyện, giờ muốn viết càng tốn nhiều sức hơn.Nhìn cuốn sách trong tay, trong lòng muốn chết Thẩm Hoài An đều có.Xác thực cậu ta làm sai chuyện nên Ngu Sở phạt cậu ta thế nào cậu ta đành phải chịu.
Không còn cách nào, Thẩm Hoài An đành cầm sách về đông sương phòng của mình, bàn trong phòng cậu ta có để giấy bút và mực.Như vậy rất tốt, một ngày của Thẩm Hoài An được sắp xếp đầy đủ.Sáng sớm cậu ta cần đi chăm sóc vườn rau, buổi sáng đả tọa tu luyện, buổi tối cần chép sách.
Chữ viết còn cần phải đẹp, trưa mỗi ngày phải cho Ngu Sở xem sách được sao chép từ hôm qua, mỗi ngày Ngu Sở đều sẽ kiểm tra.Cứng rắn ấn một nam hài không chịu ngồi yên xuống, gần như việc làm cả ngày đều là những chuyện cần yên lặng nhưng phí sức.Vào tối ngày hôm sau, Lục Ngôn Khanh xách giỏ trái cây sang xem Thẩm Hoài An thì thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của cậu ta đang căng mí mắt nỗ lực vực dậy tinh thần nắn nót viết.Thoạt nhìn cậu ta hơi chật vật, hổ khẩu và một số vùng da trên tay đều dính mực nước, trên mặt cũng dính vài đốm mực nhỏ, Lục Ngôn Khanh có thể từ hình ảnh này liên tưởng đến lúc Thẩm Hoài An ngẩn ngơ không cẩn thận cọ mực lên người.Nhìn bộ dáng này của Thẩm Hoài An, Lục Ngôn Khanh vừa buồn cười lại cảm thấy đau lòng.“Ăn chút trái cây đi.”Thẩm Hoài An cứng đờ lắc lắc cái đầu.“Đệ muốn viết xong cho nhanh còn được ngủ sớm một chút.” Cậu ta khô khốc nói, nghe thế nào cũng thấy đáng thương, “Đệ sợ đi ăn trái cây là mất tinh thần hết muốn chép tiếp.”Lục Ngôn Khanh biết Ngu Sở cố ý mài giũa tính khí của Thẩm Hoài An nhưng hắn vẫn không đành lòng.Ngày hôm sau hắn đi tìm Ngu Sở.“Sư tôn, chiều nay để Thẩm Hoài An đi cùng con xuống núi hít thở không khí đi.” Lục Ngôn Khanh sốt ruột lo lắng nói, “Con cảm thấy đệ ấy viết đến sắp phát ngốc rồi.”Vốn dĩ Ngu Sở cũng đang đợi Lục Ngôn Khanh tới tìm mình.Thẩm Hoài An bị căng thẳng năm sáu ngày rồi, cũng nên đi ra ngoài thả lỏng một chút.Nhưng nàng là sư phụ, đã nói trừng phạt cũng không dễ dàng tùy ý thay đổi được, đặc biệt Thẩm Hoài An là đứa trẻ thông minh lại có đầu óc linh hoạt, nàng đau lòng thu hồi hình phạt đã ban ra được lần đầu thì sau này sẽ không có lực uy hiếp nào với thằng bé cả.Lục Ngôn Khanh đến cầu tình đó là phương thức trung hòa tốt nhất.Ngu Sở đã sớm tính tới Lục Ngôn Khanh sẽ đến cầu nàng, nàng buông sách xuống rồi nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.“Được rồi.” Nàng nói, “Đi sớm về sớm.”Lục Ngôn Khanh quá đỗi vui mừng lập tức đi tìm Thẩm Hoài An.Thẩm Hoài An ngây cả người, nghe thấy Lục Ngôn Khanh nói, cậu ta dại ra vài giây sau mới phản ứng lại rồi đi theo Lục Ngôn Khanh xuống núi.Cho đến khi Lục Ngôn Khanh mang cậu ta đi khách sạn gọi vài món ăn, thêm chút rượu thì Thẩm Hoài An mới dần dần chậm chạp trở lại như bình thường.“Thật đáng sợ.” Thẩm Hoài An uống mấy ngụm rượu, trong lòng còn sợ hãi kể lể, “Chép sách còn đáng sợ hơn bị đánh, lần sau se không bao giờ đệ làm vậy nữa.”Tuy