Sau khi Thẩm Hoài An khai thông được đầu óc cũng khiến mọi người đỡ lo hơn trước.Y quay trở về làm chính mình, khôi phục lại tính cách hoạt bát như trước nhưng lại có thể cảm nhận được y trưởng thành hơn rất nhiều.Ít nhất Thẩm Hoài An ngồi yên được.Y nhất định phải đi con đường không giống với Lục Ngôn Khanh.Trong mấy năm tự mình thử các phương diện khác nhau, Lục Ngôn Khanh lựa chọn trở thành pháp tu, ở phương diện thuật pháp sự tiến bộ và thành quản vận dụng của hắn đúng là để cho người xem thế là đủ rồi.Thậm chí Ngu Sở còn chưa dạy thì hắn đã bắt đầu tự nghĩ ra chiêu thức hai hệ thủy mộc nhập vào làm một, đối với sự vận dụng thuật pháp hắn càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.Còn Thẩm Hoài An thì thực rõ ràng là chọn kiếm tu.Y đi còn đường kiếm đạo ở Tu Tiên giới sẽ bắt đầu lại từ đầu, Thẩm Hoài An vốn có thiên phú hơn người, hơn nữa từ kinh nghiệm của quá khứ, mắt thường là có thể thấy được sự tiến bộ của y --- Ít nhất nhanh hơn nhiều so với tốc độ đả tọa tu luyện.May mắn trong quá trình luân hồi cái gì Ngu Sở cũng đều học qua, nàng được hệ thống bồi dưỡng kỹ càng nên mới có năng lực khống chế được các đồ đệ có thiên phú dị bẩm này, cũng không đến mức xuất hiện tình trạng xấu hổ dạy được người này nhưng không dạy được người khác.Còn về phần Tiểu Cốc, ban đầu Ngu Sở nghĩ tiểu cô nương còn nhỏ không cần nóng vội làm gì, Lục Ngôn Khanh mười hai tuổi mới tu luyện, Thẩm Hoài An thì mười bốn.
Nàng còn chưa tới mười một tuổi thì cứ an tâm điều dưỡng cơ thể rồi nói sau.Nhưng lần Thẩm Hoài An gặp nạn vừa rồi để cho Ngu Sở ý thức được rằng có lúc nàng cũng sẽ có sơ hở, khi đó hài tử chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.Nghĩ lại xem, nếu ba tháng trước đó Thẩm Hoài An không có tu luyện đến Luyện Khí kỳ thì có lẽ y thật sự sẽ chết trong tay Thiên Cẩu Các.Cho nên Ngu Sở cũng chính thức bắt đầu dạy Tiểu Cốc.“Tình huống của con và hai sư huynh không giống nhau.
Thứ nhất tuổi con còn nhỏ, sự hiểu biết về tu luyện vẫn còn hạn chế.
Thứ hai con giống ta có được nội đang trong suốt không có thuộc tính, ít nhất trong vòng mười năm tu luyện bước đầu của con sẽ rất gian nan, con cần chuẩn bị tâm lý cho tốt.”Lần đầu tiên đi học Ngu Sở an ủi Cốc Thu Vũ trước.“Nhưng chỉ cần con có thế theo sát bước đi của ta thì chỉ cần sau vài chục năm có lẽ con còn mạnh hơn hai sư huynh của con nữa.” Ngu Sở nói tiếp, “Cho nên tâm lý và thái độ là quan trọng nhất, con rõ chưa?”Lựa chọn càng nhiều thì càng dễ dàng đánh mất chính mình, con đường đi tới cũng càng nhấp nhô.Ngu Sở không biết Tiểu Cốc có nghe vào hay không, tiểu nha đầu vẫn ngoan ngoãn gật đầu giống như trước.Thật ra Ngu Sở cũng không sốt ruột, con đường của người tu tiên dài dằng dặc, đệ tử bình thường tu luyện từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ mất mười năm hai mươi năm đã tính có thiên phú rồi.Giống như Thẩm Hoài An chỉ mất ba tháng là đã nhập môn Luyện Khí kỳ, Lục Ngôn Khanh chỉ mất mấy năm là vượt qua được một giai, đúng là tốc độ không thể tưởng tượng được, đặt ở bất kỳ môn phái nào đều có thể coi như bảo bối mà cung phụng.Hai người dưới bàn tay của Ngu Sở mới không tự biết được bản thân rất lợi hại ra sao, bọn họ uổng có mệnh thiên chi kiêu tử, kết quả còn mỗi ngày cần cù chăm chỉ quét tước tu sửa môn phái, còn giúp Ngu Sở trồng trọt chẳng khác gì đệ tử ngoại môn.Loại thiên phú này ở Tinh Thần Cung cũng trở thành thường tình, nhưng Ngu Sở lại sợ Cốc Thu Vũ nhìn thấy tốc độ tu luyện phi thường của các sư huynh làm trong lòng mất mát.Thế nhưng tâm thái của Cốc Thu Vũ lại bình thường, dù sao nàng cũng là tiểu nữ hài đã trải qua quá nhiều việc, tìm được đường sống trong chỗ chết, vậy mà giờ có thể có cơ hội tu luyện lần nữa thật giống như nằm mơ vậy, sao có thể gấp gáp được?Phải biết rằng nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, chẳng sợ bản thân không tu luyện được cũng vẫn luôn muốn ở lại Tinh Thần Cung.
Chẳng sợ chỉ làm kẻ quét rác, làm cơm cho sư phụ cho các sư huynh cũng rất hạnh phúc rồi.Vốn dĩ Ngu Sở đang suy nghĩ xem tương lai Tiểu Cốc sẽ theo hướng nào.
Hình như nàng không hứng thú với đao kiếm, thuộc tính thuật pháp quá khó với đứa trẻ có thuộc tính trong suốt, chẳng lẽ muốn hướng theo phù chú hoặc luyện đan sư sao?Đúng lúc này, ba đồ đệ cùng nhau đến gõ cửa thư phòng.Một khi ba người xuất hiện cùng nhau thì cũng có nghĩa là một trong ba người lại gây họa gì đó.
Điều này làm Ngu Sở vừa nhìn thấy ba người bỗng dưng xuất hiện là huyệt thái dương giật giật.“Các con lại làm sai chuyện gì?” Ngu Sở nhướn mày hỏi, “Lần này khu vườn rau ngập nước, thịt bị linh thú quắp đi hay làm hỏng đồ gì ở Vân Thành rồi?”Ba đồ đệ cùng nhau đứng song song, kẻ thấp người cao đầu nhấp nhô như bậc thang giật cấp.
Ngu Sở theo thói quen nhìn tên gia hỏa đứng giữa kia, kết quả là Tiểu Cốc tủi thân bước lên trước.“Sư tôn, con xin lỗi người.” Nàng bẹp miệng, “Con, con quấy đồ ăn cho mấy con thỏ nhưng ai ngờ được kết quả lại độc chết chúng nó……”Theo Tiểu Cốc giảng giải và khoa tay múa chân miêu tả, Thẩm Hoài An với các kiểu vẻ mặt đau buồn giơ tay lên, tay y nắm lấy lỗ tai thỏ, mà con thỏ đáng thỏ đáng thương kia đang đung đưa giữa không trung, rõ ràng là linh hồn của nó đã phi thăng rồi.“…… Không có việc gì.” Ngu Sở vẫn mềm mỏng với Tiểu Cốc, “Đã chết rồi thì lấy ăn thôi.”“Ăn không hết đâu ạ, con với sư huynh nhìn rồi, độc đó đã từ lục phủ ngũ tạng của con thỏ đi khắp toàn thân.” Thẩm Hoài An trầm trọng nói, “Lúc nãy chúng con lấy con thỏ đã chết cho sói ăn, sau đó đều bị chết vì độc ạ.”Trong nhất thời Ngu Sở không biết phải nói gì, nàng không thể tin được nhìn về phía Cốc Thu Vũ.“Con lấy cái gì để quấy thức ăn?”“Đó là…… Đó là con lấy một ít linh thảo, một ít thảo dược, một ít rau dưa tươi tốt ạ.” Tiểu Cốc dẩu miệng đầy oan ức, “Trực giác của con nói cho con quấy như vậy là sẽ ngon, ai ngờ kết quả……”Này…… Tiểu Cốc lấy những loại linh thảo của Ngu Sở trộn vào nhau còn có thể sinh ra độc tố, đây là có bao nhiêu tỷ lệ rất nhỏ mới trúng vậy?Phải biết rằng không có khả năng Ngu Sở đi trồng độc thảo, những linh thảo thảo dược đó đều có tính ôn hòa dùng để chữa bệnh, chẳng qua dược có ba phần độc, linh thảo khác nhau thì khả năng sẽ xuất hiện tình huống thuộc tính tương khắc.Tiểu Cốc tùy tùy tiện tiện trộn còn có thể sinh ra độc tố lớn như vậy……“Tiểu Cốc, về sau con cách xa nhà bếp một chút đi.” Ngu Sở ngưng trọng căn dặn, “Con thỏ bị độc chết cũng đành, tha mạng nhỏ các sư huynh của con đi.”Tiểu Cốc cúi đầu tủi thân nói, “Thực xin lỗi, con không phải cố ý đâu.”“Sư tôn, con cảm thấy ở phương diện này Tiểu Cốc khá là có thiên phú.” Lục Ngôn Khanh mở miệng, “Nếu muội ấy có thể tùy tiện tạo ra độc tố mà nói thì không bằng dứt khoát dạy muội ấy chế dược chế độc để muội ấy hiểu rõ đạo lý trong đó, ngược lại có thể an toàn hơn một chút.”Ngu Sở cũng có ý tưởng như thế.Vì đề phòng trùng hợp nên nàng lấy ra rất nhiều chủng loại linh thảo linh dược có công dụng khác nhau đã được nàng tích góp trong không gian rồi bày trên mặt đất để Tiểu Cốc tự mình lựa chọn.Cái gì Tiểu Cốc cũng không hiểu nhưng khi chọn đồ vật lại không do dự chút nào.
Cho nàng một cái nồi bé, Cốc Thu Vũ liền tự mình nấu thuốc.
Cũng không biết nàng làm cách nào để phán đoán, đến khi tới độ lửa nhất định thì lấy nồi thuốc đổ ra, ngửi mùi hương ngọt lành không thôi.Đợi đến lúc thuốc nguội đi, Thẩm Hoài An thả con thỏ, đám thỏ con chạy nhanh tới nồi cháo thuốc của Tiểu Cốc ăn lấy ăn để.Không chỉ thế, mấy con chim đều thòm thèm bay xuống tranh ăn một ít.Sau mấy lần hô hấp, xung quanh chén thuốc đều toàn xác là xác, từ thỏ đến chim nhỏ đều bị tao ương, đầu thai trước tiên.Gặp phải trường hợp này mọi người yên tĩnh hẳn, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An lại nhìn sang tiểu sư muội ngoan ngoãn đáng yêu của mình thì đều nuốt nước miếng.“Tiểu Cốc, sao muội làm được vậy?” Thẩm Hoài run run rẩy rẩy hỏi, “Trước kia nhà muội là tiệm thuốc hả?”Tiểu Cốc vô tội nói, “Là xúc cảm