Nửa năm sau.Trên Huyền Cổ sơn mạch, ở động phủ phía sau núi, Ngu Sở đang nhắm mắt đả tọa, vận chuyển chân khí đón lấy tu vi cuồn cuộn không ngừng mà hệ thống đưa đến, theo đó chính là sự dung hợp cực kỳ gian nan những tổn thương và gánh nặng của thân thể lưu lại khi tu luyện ở thế giới khác.Cho dù đó có là Ngu Sở đi chăng nữa thì cũng cần thiết dùng hết sức tập trung tiếp nhận tu vi trước kia của mình mới có thể bảo trì bản thân không bị tổn thương hoặc tẩu hỏa nhập ma.Hiện giờ các độ đệ luận bàn với nhau chiếm gần hết thời gian trong một ngày, bọn họ chính là đối thủ và tấm gương tốt nhất của nhau.Trong lúc bọn họ đang luấn luyện thì Ngu Sở tiêu hóa tu vi của mình từng chút một, lấy những tu vi này để bổ sung khi không đủ thời gian tu luyện.Cách thức tiêu hóa tu luyện kiểu này càng thêm nguy hiểm hơn so với tu luyện bình thường nhưng Ngu Sở không có lựa chọn nào khác.
Nếu cho nàng thêm thời gian hai mươi năm, năm mươi năm tu luyện thì nàng cũng sẽ không lựa chọn phương thức nguy hiểm như thế.Vào một ngày, nàng vừa mới kết thúc tu luyện thì Ngu Sở liền nhận thấy được giữa trận pháp cách Vân Thành ngoài năm mươi dặm hình như có ‘con mồi’ cắn câu.Ngu Sở mở to mắt.Vân Thành có ba mặt núi vây quanh nên chỉ có một con đường quan đạo đi thông với bên ngoài.
‘Con mồi’ bị đụng vào trận pháp cũng ở ngay trong rừng.Lúc Ngu Sở đuổi tới nơi thì hai tên ma tu vẫn còn đang ở trong trận pháp đi vòng quanh.“Các ngươi là ma tu của môn phái nào?” Ngu Sở đứng trên huyền phù bay giữa không trung đứng ở trên cao nhìn xuống hỏi một cách lạnh lùng, “Thế nhưng lại giám thâm nhập tới bên này như vậy, đây là các ngươi không muốn còn sống trở về sao?”Khối đại lục ở thế giới này tên là Cửu Châu, môn phái tu ma và môn phái tu tiên ở hai bên đầu đại lục, ngoại trừ có đại chiến nổ ra thì ngày thường đều là nước sông không phạm nước giếng.Cũng rất ít có người của đối phương đi vào phạm vi của nhau.Ở Vân Thành này đã là quá thâm nhập rồi, hai tên ma tu này đến đây bằng cách nào?Ngu Sở luôn cảm thấy cái tên Ân Quảng Ly kia xuất hiện không phải là dấu hiệu tốt, trong địa giới tu tiên, ma tu là sự tồn tại hiếm lạ đến cỡ nào, vậy mà hiện giờ tùy tùy tiện tiện là thấy.Hai tên ma tu ra sức giãy giụa công kích không có hiệu quả, khi ở trong trận pháp của Ngu Sở thì căn bản là bọn chúng không có năng lực xoay người.Hai tên này thật sự cứng miệng, không biết chúng ở phụ cận Vân Thành định làm gì.Ngu Sở nghĩ nghĩ, nàng lại ra vẻ không còn cách nào, “Không nói thì không nói, dù sao ta cũng không làm chủ được, Độ Duyên Phái và Thanh Sương Môn quản lý nơi đây, một khi đã như vậy thì ta đưa các ngươi cho bọn họ đi.”Thực ra nàng không quá muốn quản những tên ma tu này, những đại môn phái tu tiên đó ít nhiều gì thì cũng được hưởng lợi rất nhiều, những việc có liên quan tới ma đạo vốn dĩ nên để bọn họ bỏ công bỏ sức mới đúng.Cũng vừa lúc mang người qua bên đó làm bọn họ tự mình cảnh giác một ít, điều tra xem tại sao ma tu lại duỗi tay đến tận nơi này.Đúng lúc này nàng cảm nhận thấy phụ cần truyền đến hơi thở âm lãnh, tiếng cười khẽ của nam nhân vang lên ngay sau đó.Ngu Sở xoay người thì nhìn thấy Ân Quảng Ly đang ngồi trên ngọn cây, đôi mắt màu tím đen thật lẳng lơ, trường bào hoa văn ánh kim xõa tung ra vắt vẻo ở trên ngọn cây.Từ đợt trước gã mặc y phục màu trắng giả trang thành chính đạo nhân sĩ còn thấy giống, đến lúc này thay đổi trang phục lập tức có cảm giác như đại ma đầu.Ngón tay thon dài của Ân Quảng Ly chống cằm nhìn chăm chú vào tình hình phía dưới, gã nhàn nhạt nói, “Ngươi có chút thú vị đấy.”Thế nào, Ân Quảng Ly còn chưa gặp được An Linh Nhi liền đem đặc điểm khác biệt không giống người thường của nữ chủ để lên trên người nàng sao?Ngu Sở nheo lại đôi mắt rồi nói với vẻ nguy hiểm, “Ân Quảng Ly, ta đã đồng ý không tham dự chuyện của ngươi nhưng cũng không đại biểu ngươi có thể tùy tiện xuất hiện khiêu khích trước mặt ta.”“Ngươi sẽ không nói cho Vô Định Môn.” Ân Quảng Ly bĩnh tĩnh nói, “So với những người tu tiên khác, ngươi càng để ý đồ đệ của ngươi không phải sao?”Lời này đúng là lời nói thật.Ở trên vấn đề thân phận của Ân Quảng Ly, Ngu Sở còn nguyện ý giúp gã giữ bí mật.
Nếu mục tiêu của Ân Quảng Ly là Tiểu Cốc thì không có khả năng nàng sẽ thương lượng với gã.“Rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì?” Ngu Sở lạnh lùng hỏi.“Mấy tháng này trừ đại kế của ta thì thực ra ta vẫn luôn nghĩ đến ngươi.”Đôi mắt hẹp dài đó của Ân Quảng Ly nhìn về phía Ngu Sở, gã không thèm để ý mà dùng ngón tay gõ gõ lên gò má của mình.“Ta cứ suy nghĩ mãi không biết rốt cuộc thì ngươi là ai, ngươi muốn làm cái gì.
Ngươi không giống người tốt nhưng cũng không giống người xấu --- Ngươi trà trộn ở trong môn phái tu tiên, không buồn ra tiếng mà muốn chính mình lớn mạnh, là muốn làm cái gì đây?”“Nói tiếng người.” Ngu Sở lạnh lùng.“Ta có thể nhìn ra được ngươi có dã tâm, muốn mang đồ đệ của ngươi nhất minh kinh nhân.” Ân Quảng Ly nói, “Một khi đã như vậy thì chúng ta có thể hợp tác.
Chờ đến khi sự việc thành công xong ngươi đi làm thủ lĩnh của môn phái tu tiên, ta cũng có thể được đến đồ vật ta muốn, như vậy không phải rất tốt sao?”“Ngươi lo lắng nhiều rồi, ta sẽ không hợp tác cùng ngươi.” Ngu Sở nói, “Mục tiêu của ta là phi thăng, Nhân giới có như thế nào thì liên quan gì đến ta? Còn nữa, ngươi nghĩ ngươi tín nhiệm được ta sao?”“Ngươi đáp ứng không để lộ tiếng gió nhưng lại muốn âm thầm đưa ma tu thọc đến trước mặt chính phái?” Ân Quảng Ly chống mặt, ánh mắt của gã dừng trên khuôn mặt hoảng sợ của hai tên ma tu kia rồi cười một cách bạc bẽo, “Ta không tín nhiệm ngươi nhưng ta cũng không ngại những tâm kế đó của ngươi.”Bởi vì gã tin tưởng rằng bất luận tâm kế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của gã.Đây là kiểu ngạo mạn gì vậy?“Nhưng mà…… Hiện tại để những môn phái đó biết chuyện này vẫn hơi sớm.” Ân Quảng Ly nhàn nhạt nói, “Xin lỗi, người không thể để lại cho ngươi.”Ngón tay của gã khẽ nhúc nhích, chỉ thấy hai tên ma tu bị trói lại hét lên chói tai, chưa phát ra âm thanh tiếp đã hóa thành tro tàn.“Ngươi ---” Ngu Sở trừng mắt nhìn gã, trong lòng nàng có một ý tưởng chậm rãi trồi lên khỏi mặt nước.Sẽ không phải là gia hỏa cố ý ném hai tên ma tu đó chính là vì dẫn nàng tới để có cơ hội nói chuyện với nàng chứ?“Sau cuộc luận bàn ngày ấy, đúng thật là ngươi khiến ta