Ngày hôm sau, Lý Thanh Thành dậy thật sớm, trời còn chưa sáng thì hắn đút tay vào ống tay áo đứng chờ ở bên ngoài cửa viện.Một lát sau, quả nhiên Lục Ngôn Khanh là người ra cửa sớm nhất.“Thanh Thành, đệ ở chỗ này làm gì vậy?” Lục Ngôn Khanh vừa ra khỏi cửa thì thấy được Lý Thanh Thành đứng bên cạnh tường viện.Vốn dĩ Lý Thanh Thành đang hà hơi, vừa nhìn thấy Lục Ngôn Khanh đi ra bèn vội vàng vừa nở nụ cười vừa đi đến.“Chuyện đó, chuyện đó, đại sư huynh…… Đệ thật không phải, nghĩ rằng nên nói lời xin lỗi.” Lý Thanh Thành gãi gãi đầu, “Ngày hôm qua đệ làm chậm trễ sư huynh và sư tôn bàn chính sự rồi, ngượng ngùng quá.”Lục Ngôn Khanh nhìn chăm chú vào Lý Thanh Thành rồi duỗi tay ra chụp lên vai sư đệ của mình.“Chúng ta đều là đồng môn huynh đệ nên không cần khách khí như vậy đâu.” Lục Ngôn Khanh nói, “Đệ học tập Thẩm Hoài An nhiều vào, đệ xem đệ ấy ngày thường đáng ghét nhiều đến thế nào cũng đâu có xin lỗi huynh bao giờ.”Lý Thanh Thành cười hì hì, “Đúng vậy.”“Còn vụ chơi bài kia nếu đệ có rảnh thì chơi với sư tôn nhiều hơn, thật sự là huynh không hiểu rõ được cái thứ đó.” Lục Ngôn Khanh ôn hòa nói.Lý Thanh Thành ngẩn ra rồi gật gật đầu.“Đúng rồi, hôm nay đệ và Thẩm Hoài An đi Vân Thành mua vài thứ đi.” Lục Ngôn Khanh nói, “Quan hệ của chúng ta và bá tánh Vân Thành không tồi đâu, đệ gia nhập Tinh Thần Cung cũng nên đi làm quen với các lão bản các tiểu nhị mới được.”“Tuân mệnh!” Lý Thanh Thành ôm quyền, “Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ sư huynh đã giao!”Vào buổi chiều, tranh thủ sắc trời còn sáng rõ, Lý Thanh Thành đang chờ Thẩm Hoài An ở ngay bên đường ở Chủ phong thì nhìn thấy bên cạnh Thẩm Hoài An là Cốc Thu Vũ mặc bộ xiêm y màu hồng nhạt cũng đi theo.“Ồ, tiểu sư tỷ cũng đi cùng a.” Lý Thanh Thành cười nói.Tuy nói Cốc Thu Vũ là người thứ ba nhập môn nhưng Tiêu Dực và Lý Thanh Thành vào sau còn lớn tuổi hơi nàng.Tiêu Dực lớn hơn nàng sáu tuổi, Lý Thanh Thành hơn nàng hai tuổi.Hai tên gia hỏa này, Tiêu Dực dứt khoát coi nàng là sư muội, Lý Thanh Thành gọi nàng là sư tỷ nhưng nghe gia hỏa này gọi cái gì mà tiểu sư tỷ, vừa xấu xa lại có cảm giác bị trêu đùa.“Đệ có thể không cần gọi sư tỷ như vậy hay không?” Cốc Thu Vũ bất mãn.“Rồi rồi, vậy kêu tỷ là đại sư tỷ nhé.” Lý Thanh Thành không chỉ nói mà còn thò lại gần cười cợt: “Sư tỷ, Cốc sư tỷ, Tiểu Cốc sư tỷ --- Sư tỷ xem sư tỷ thích cái nào?”“A a a phiền chết được!” Cốc Thu Vũ che lại lỗ tai, đẩy Lý Thanh Thành một cái rồi chạy đi.Hiện giờ Cốc Thu Vũ sắp tròn mười bảy tuổi, nhưng hành động vẫn như tiểu nữ hài mà không có sự chín chắn của nữ tử cũng là do cách Tinh Thần Cung nuôi dưỡng người, sư phụ và các đại nam hài đều đối với nàng cực kỳ tốt nên nàng vẫn luôn giữ được bản tính thiếu nữ.Ba người đi vào Vân Thành rồi nhanh chóng tách ra.Cốc Thu Vũ đi xem trang sức và vải dệt, Thẩm Hoài An đưa Lý Thanh Thành đi chào hỏi với mọi người.“Đây chẳng phải là đại sư sao, ngày đó đại sư bị đánh rồi về sau liền biến mất vài tháng, chúng tiểu nhân còn tưởng rằng ngài đã chết rồi chứ!” Có người nhận ra Lý Thanh Thành.“Cái gì mà đại sư hay không đại sư, các vị đều hiểu lầm rồi.” Lý Thanh Thành đắc ý khoe khoang, “Ta chính là tân đệ tử của Tinh Thần Cung, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”Có người không tin nhưng vừa thấy Thẩm Hoài An đi theo Lý Thanh Thành đang đứng ở bên ngoài cách mấy mét thì biết đây đúng là sự thật.Tuy bề ngoài Thẩm Hoài An ít lời lại lãnh đạm, rất hù người.
Nhưng không ít chưởng quầy ở Vân Thành đều chứng kiến tiểu thiếu niên sinh long hoạt hổ trưởng thành lớn như hiện tại cho nên căn bản không sợ hắn, còn muốn lôi kéo hắn kể lể việc nhà.Tuy Vân Thành không thể phồn hoa như các đại thành khác nhưng cũng chiếm diện tích rất rộng lớn, một con phố chính đi từ đầu đến cuối cũng mất khá nhiều thời gian.Hai người đi đến tiệm trà ở gần đó, Thẩm Hoài An quay ra dặn dò, “Đệ ở chỗ này chờ huynh, huynh đi xem Cốc Thu Vũ một cái rồi về tìm đệ sau, không nên đi lung tung đấy.”“Không thành vấn đề đâu sư huynh.”Lần này cuối cùng Thẩm Hoài An cũng cảm nhận sâu sắc được năm đó Lục Ngôn Khanh mang theo hắn và Cốc Thu Vũ cùng nhau đi ra cửa.Mang hai người đi, người nào cũng không yên tâm.Thẩm Hoài An đi vào cửa tiệm son phấn bên cạnh thì quả nhiên nhìn thấy Cốc Thu Vũ đang ở trong tiệm.Cốc Thu Vũ đang chọn lựa đồ ở trong tiệm, hiện giờ nàng cũng lớn chứ không giống như lúc còn là tiểu nữ hài, nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm.
Hiện tại nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, cứ cảm giác phấn mặt này thiếu chút gì đó, phấn mặt kia có mùi hương không tốt, có cái sờ lên có cảm giác không đúng, không một thứ nào khiến nàng cực kỳ hài lòng.Lúc này, có một nữ tử đang đứng bên người Tiểu Cốc nói với vẻ hâm mộ, “Ôi chao, Tiểu Cốc à, sư huynh của muội lại đến chờ muội kìa, thật tốt quá.”“Đúng vậy, thật tốt quá đi mất.” Thiếu phụ khác chêm lời, “Lang quân nhà tỷ đều lười đi theo tỷ đấy, chứ đừng nói đến chờ với đợi.”Hàng năm Cốc Thu Vũ ở chỗ này mua đồ nên dần dà đều quen thuộc với các nữ tử hay gặp được.“Chúng ta đi cùng một đường mà.” Cốc Thu Vũ cầm lấy phấn mặt, nàng không để ý gì mà giải thích, “Huynh ấy mà không đợi ta thì sư tôn sẽ mắng huynh ấy thôi.”“Thôi đi, việc này đã qua mấy năm rồi mà sao mỗi lần đi ra ngoài đều là hai người các muội ra cùng nhau, hơn nữa tỷ thấy muội và Lục tiên trưởng, Tiêu tiên trưởng cùng nhau đi ra thì mỗi lần vẫn là Thẩm sư huynh của mội chờ muội mà.” Nàng kia cười nói.Các nữ tử khác ở trong tiệm đều nở nụ cười.Cốc Thu Vũ muốn nói lại thôi, lỗ tai đều đỏ lựng.“Các tỷ đừng nói bừa, lỗ tai của bọn họ thính lắm, tí nữa nếu bị nghe thấy thì muội trở về gặp người thế nào được?” Cốc Thu Vũ sốt ruột nói nhỏ, “Muội không chọn nữa, muội đi đây.”Nàng vội vôi vàng vàng vừa đi xong thì tiếng cười của các nữ tử trong tiệm càng vang hơn.Vốn dĩ Thẩm Hoài An không chú ý, nhưng lúc này cửa hàng son phấn phố đối diện vang lên tiếng cười ồn ào quá khiến người để ý nên hắn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Cốc Thu Vũ chật vật chạy ra.“Sư muội làm sao vậy, bị chó đuổi hả?” Thẩm Hoài An thấy kỳ quái thì hỏi.Cốc Thu Vũ duỗi tay vỗ nhẹ lên cánh tay hắn rồi nói nhỏ, “Đừng nói chuyện, đi nhanh đi!”Tiểu Cốc cũng không dùng bao nhiêu lực, mang ý nghĩa thúc giục nhiều hơn.Thẩm Hoài An không đau chút nào, nhưng khi ống tay áo của Cốc Thu Vũ vung lên tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt bay đến chóp mũi hắn, lại nhìn thấy lông mi chớp chớp vì hoảng loạn, còn trên má hiện lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, bộ dáng thẹn thùng của thiếu nữ thật sự quá xinh đẹp nên trong khoảnh khắc đó làm hắn xem