Từ sau khi bị Ngu Sở lấy cớ luận bàn đánh cho một trận, thế là Lý Thanh Thành cũng không dám lười biếng nữa.
Tuy dậy sớm hơn một canh giờ đối với hắn mà nói vẫn cứ là chuyện quá khó khăn, mỗi ngày Lý Thanh Thành bò dậy đều mở miệng ngáp liên miên nhưng vô luận có ra sao thì cuối cùng hắn cũng bắt đầu dậy sớm tham dự giờ đọc sách.
Ban ngày còn có thêm đả tọa tu luyện và luyện võ, lần nào Lý Thanh Thành muốn lười biếng thì sẽ nhớ tới mỗi tuần hắn cần luận bàn với sư phụ một lần là lập tức không dám thiếu tập trung.
Nhìn dáng ngồi thẳng tắp của Lý Thanh Thành, bốn người ở một bên đang nhìn lén không nhịn được phải tấm tắc.
“Sư muội nói xem lúc trước chúng ta dùng bao nhiêu cách, vừa uy hiếp vừa nhìn chăn chăm đệ ấy đều không có tác dụng bằng việc sư tôn đánh đệ ấy một trận đâu.
” Thẩm Hoài An cảm thán.
“Đúng là như vậy rồi, ai bị đánh thì người đó đau thôi.
” Cốc Thu Vũ cười trộm.
Dưới sự huấn luyện cường độ cao như vậy, mỗi ngày khi Lý Thanh Thành nghỉ ngơi đều eo đau lưng đau, mỗi buổi tối đều ở trong phòng rên rỉ.
Khi luyện quyền vào ban ngày hắn còn tìm Tiêu Dực nhờ bồi luyện.
Lý Thanh Thành cố ý dặn dò Tiêu Dực nhất định cần hạ thủ lưu tình, kết quả là dù hắn có đánh quyền tốt đến đâu đều không tiếp nổi chiêu Tiêu Dực.
--- Phòng là có thể phòng được, mấu chốt là thể chất và tu vi giữa hai người quá khác biệt, cứ cho là Lý Thanh Thành phòng bị được cũng sẽ bị Tiêu Dực dùng một kích chấn đến cánh tay đau nhức, cuối cùng không chịu đựng nổi đành bỏ cuộc.
Mỗi lần luận bàn, không đến vài phút Lý Thanh Thành đã không chịu được, nhìn cánh tay nhận lấy chiêu của Tiêu Dực toàn những vết bầm tím là có thể tưởng tượng được sức lực của Tiêu Dực lớn bao nhiêu.
“Tiêu sư huynh, rốt cuộc là sư huynh có hạ thủ lưu tình hay không thế?” Lý Thanh Thành lắc lắc cánh tay, hắn đau đến nhếch miệng lên.
Tiêu Dực thực sự vô tội mà nhìn hắn.
“Thật sự là huynh đã thu lực lại rồi, gần như huynh cũng chưa dùng sức lực là mấy.
” Tiêu Dực giải thích.
Quái vật, các sư huynh của hắn đều là quái vật!Mọi người đang xem hai người luận bàn, Cốc Thu Vũ ngồi ở một bên lẩm bẩm, “Không đúng rồi, sư tôn mà thu đồ đệ thì nhất định đều thu thiên tài mà, Lý Thanh Thành, đệ hẳn là cũng có thiên phú nào đó chứ?”“Ôi chao, so với các sư huynh sư tỷ thì đệ chỉ là người thường mà thôi.
” Lý Thanh Thành ngồi dưới đất gãi gãi đầu không biết nên trả lời ra sao.
Không thể trách Tiểu Cốc hỏi như vậy được.
Nhóm bọn họ đều có sở trường khác nhau, huấn luyện tạo nền tảng lại dễ dàng.
Giống như Cốc Thu Vũ và Lục Ngôn Khanh vậy, hai người không phải là kiếm tu nhưng mỗi ngày nhân tiện luyện tập thêm thì dù không so với người ưu tú đứng đầu, nhưng ít nhất giỏi hơn kiếm tu cùng tuổi ở các môn phái khác.
Phương diện bọn họ không am hiểu không chuyên tu đều mạnh hơn những người bình thường thì có thể nghĩ tiêu chuẩn của họ đến mức nào.
Vốn dĩ sư huynh sư muội đều là thiên tài giống như nhau cho nên lẫn nhau không có cảm giác mình có tiến bộ.
Hiện tại Lý Thanh Thành tới; tuy Lý Thanh Thành biếng nhác, hắn tu luyện và huấn luyện chậm rì rì nhưng có khả năng còn tiến bộ nhanh hơn so với người bình thường nghiêm túc tu luyện cả ngày, thế mà trước mặt các sư huynh lại thành ra hơi ‘ngu dốt’.
Có đệ tử phải tu luyện mười năm nới đến Luyện Khí kỳ, còn với các đồ đệ Tinh Thần Cung mà nói chỉ mất có mấy tháng.
Lại quan sát Lý Thanh Thành, trong mấy tháng này, lúc đầu tu vi vừa mới tiến vào Luyện Khí kỳ, nên trong mắt bọn họ quyền pháp của Lý Thanh Thành không thấy có tiến bộ gì.
Cái vẻ lười nhác khi tu luyện của hắn còn có thể đến được trình độ này thì ở môn phái bình thường cũng sẽ coi như thiên tài mà bồi dưỡng cho thật tốt, nhưng ở Tinh Thần Cung thì thật sự không đủ xem, cho nên Cốc Thu Vũ mới thật sự không hiểu.
Nàng còn đang nghiêm túc suy nghĩ, nếu Lý Thanh Thành không có thiên phú gì, về sau ra cửa bị người bắt nạt thì phải làm sao đây?Pháp bảo của hắn cũng không đáng tin cậy, pháp bảo của người ra đều có thể công kích còn pháp bảo của hắn là tìm vật xem phương hướng.
Chẳng lẽ về sau lấy Tầm Long Thước đi đánh người sao?Mấy sư huynh cũng hơi rối rắm.
Luận bàn giữa bọn họ đều luôn cân bằng bởi vì thực lực của ba người cũng không kém nhau bao nhiêu.
Nhưng Lý Thanh Thành quá yếu ớt, bọn họ đã thu lại sức nhưng hắn vẫn không thích ứng được, vậy phải làm sao bây giờ?“Sao náo nhiệt đến thế?” Lúc này, giọng nói của Ngu Sở vang lên.
Các đồ đệ đang nghỉ ngơi đều đứng lên, bọn họ nhìn thấy Ngu Sở tiến vào võ trường.
“Sư tôn.
”“Sư tôn, chúng con đang nói về chuyện của Lý Thanh Thành ạ.
” Thẩm Hoài An nhíu mày, “Nền tảng của đệ ấy quá kém nên khi luận bàn với chúng con hơi khó khăn.
”Ngu Sở cúi đầu nhìn chăm chú vào Lý Thanh Thành đang nằm bệt dưới đất.
“Lý Thanh Thành, con làm thế không thú vị chút nào hết.
” Ngu Sở nói, “Không lấy ra bản lĩnh tổ truyền của nhà con thì sao mới có thể tiến bộ được?”“Sư tôn, con cũng không có ý thế.
” Lý Thanh Thành cười khổ, “Chẳng phải là con cho rằng quyền pháp và thuật pháp cần tách ra luyện sao? cho nên mới luôn vô dụng như vậy.
”“Ở Tinh Thần Cung không có loại chuyện này.
” Ngu Sở nói rõ, “Luận bàn đó là để các con dùng bản lĩnh của từng người, bản lĩnh của các lĩnh vực khác nhau cùng tỷ thí với nhau thì đối với các con mới có thể tiến bộ nhanh được.
”“Con đã biết ạ.
”Lý Thanh Thành chống người để bò dậy, hắn giật giật cánh tay đau nhức rồi nhìn lên với vẻ bất đắc dĩ.
“Sư huynh, làm phiền huynh bị liên lụy rồi, chúng ta lại tỷ thí một lần.
”Tiêu Dực nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người lại chuẩn bị tư thế một lần nữa thì Tiêu Dực kinh ngạc phát hiện ra vừa rồi Lý Thanh Thành còn mệt mỏi ứng đối hắn bỗng nhiên trở nên linh hoạt hơn nhiều.
Hắn đang liên tiếp tránh né mấy chiêu thì đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng một chưởng đánh vào sau cánh tay của Tiêu Dực.
Chẳng qua Tiêu Dực phản ứng nhanh nhạy, tốc độ của hắn nhanh nên có thể bổ khuyết lỗ hổng của mình khi bị người thừa cơ chui vào, hắn xoay người rồi dùng một chân đá về hướng Lý Thanh Thành.
Một chân này là Tiêu Dực theo bản năng phản kích khi nhận ra được nguy hiểm nên căn bản không kịp thu lại sức lực, nếu Lý Thanh Thành ăn phải một đá này thì có lẽ xương sườn đã bị gãy.
May sao là có một luồng chân khí mạnh mẽ đánh úp tới từ bên cạnh giống như trận sóng biển, cứng rắn tách hai người ra.
Tiêu Dực nhảy về phía sau một bước rồi ổn định cơ thể, còn Lý Thanh Thành cũng ngồi trên mặt đất ngơ ngác.
“Làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng rằng mình không còn trên đời nữa.
” Lý Thanh Thành thở gấp.
Tuy một chân kia của Tiêu Dực không đá trúng hắn nhưng kình phong đánh úp lại đập lên ngực Lý Thanh Thành khiến hắn đau đớn thì có thể nghĩ được sức lực của Tiêu Dực lớn đến mức nào.
“Thật sự xin lỗi.
” Tiêu Dực cũng áy náy, “Đệ bỗng nhiên tập kích khiến bản năng của huynh phản ứng lại.
”Ba người nhìn toàn bộ cuộc tỷ thí đều hơi giật mình.
“Sư tôn, đây là có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”Vừa rồi quả thực là Lý Thanh Thành không giống như chính hắn, động tác của hắn nhanh nhẹn tự nhiên,