Lục Ngôn Khanh cúi đầu, giọng nói khàn khàn kể lại buổi tối ngày ấy bỗng nhiên nhớ lại quá khứ.Hắn cúi đầu xuống nên không còn nhìn thấy khuôn mặt của hắn nữa, chỉ có thể nhìn thấy nước mắt tí tách rơi.Lục Ngôn Khanh luôn luôn ẩn nhẫn, giống như sợi dây bị kéo căng đột nhiên buông ra nên hắn khó có thể khống chế được cảm xúc của chính mình, thoạt nhìn đúng là tủi hờn thật sự.Ngu Sở nghe hắn kể lại thì đau lòng không thôi, lại nhìn thấy đệ tử còn đang rơi nước mắt nhỏ giọng nức nở giống như hài tử thì trong lòng cũng không chịu nổi.Mới vừa rồi còn tức giận hắn đều là lừa gạt mà thôi, hiện tại thấy bộ dáng này của hắn lại hối hận giọng điệu của mình quá cứng rắn, cũng là vì Lục Ngôn Khanh hiểu chuyện nên mới không nói gì, có phải vừa rồi nàng quá nặng lời nên mới dọa tới hắn không?Kiểu người như Ngu Sở là điển hình của việc ăn mềm không ăn cứng, lại là hài tử chính mình nuôi lớn, nhìn Lục Ngôn Khanh thế này liền đau lòng không chịu được.Lục Ngôn Khanh kể xong những chuyện trước kia thì hắn mới ngẩng đầu, giọng nói khàn đi: “Sư tôn, thật sự là con biết sai rồi, người có phạt con thế nào cũng được, chỉ cần đừng đuổi con đi…… Được không……?”Nhìn đôi mắt uớt át và dáng vẻ yếu ớt, Ngu Sở nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi vươn tay về phía hắn.Lục Ngôn Khanh liền lại gần, nghiêng mặt rồi thật cẩn thận dựa đầu trên vai nàng.Chính mình dọa hài tử thì chính mình phải tự dỗ dành.Ngu Sở duỗi tay ra vỗ nhẹ nhàng lên lưng hắn, nàng nhẹ giọng: “Ta không muốn đuổi con đi, ta chăm sóc con lớn đến như vậy rồi ta còn bỏ được sao?”Cách khóc của Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An hoàn toàn không giống nhau,Thẩm Hoài An khóc lên chính là hài tử gào khóc, giống như nghé con vậy.Nhưng Lục Ngôn Khanh lại rơi lệ không một tiếng động, chẳng sợ nước mắt rơi từng giọt từng giọt như chuỗi ngọc cũng không kêu lên dù chỉ một tiếng, qua giọng nói khàn khàn mới cảm thấy hắn đang nghẹn ngào.Ngu Sở khẽ vuốt lưng hắn thì cảm giác được cơ thể của Lục Ngôn Khanh run lên nhè nhẹ.Tay hắn vẫn luôn nắm lấy ống tay áo của Ngu Sở, dường như sợ nàng lại đuổi hắn tiếp vậy.“Về sau có chuyện gì con sẽ không dối gạt người nữa.” Lục Ngôn Khanh nói nhỏ, “Người có thể tha thứ cho con hay không?”Giọng nói của hắn thấm đẫm khổ sở tủi hờn và thật cẩn thận, Ngu Sở nghe được mà trong lòng muốn nát.“Tha thứ cho con tha thứ cho con, đừng khóc, ngoan nào?”Ngu Sở vỗ vỗ lưng của hắn, trong lòng nàng nghĩ Lục Ngôn Khanh lại khóc tiếp thì cái mệnh này đều phải đưa cho hắn mất.Hài tử này, ôi……Ngu Sở dỗ dành một lúc rồi cầm khăn tay lau mặt giúp Lục Ngôn Khanh, hắn khóc nhiều đến mức đuôi mắt đều đỏ lựng, nhìn nàng với vẻ vô cùng đáng thương, cứ để sư phụ tùy ý lau đôi mắt giúp hắn.“Thật sư tha thứ cho con sao ạ?” Hắn nhỏ giọng hỏi.Ngu Sở không ngại ngần gì mà trả lời, “Con khóc thành như vậy mà ta còn không chịu tha thứ cho con sao? Vẫn là sư huynh đấy, lớn đùng như này còn giống như tiểu hài tử nữa.”Lục Ngôn Khanh biết Ngu Sở vẫn luôn mạnh miệng mềm lòng, nàng chỉ nói chuyện một cách lạnh lùng thôi thì không có việc gì; chỉ sợ nàng giống như vừa mới nãy, không thèm để ý đến hắn mới là tức giận thật sự.Hắn mím môi rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, thoạt nhìn thực ngoan ngoãn đáng thương, lông mi còn ướt dầm dề nhưng ánh mắt nhìn Ngu Sở lại sáng rực rỡ.“Cuối cùng cũng cười?” Ngu Sở duỗi tay xoa mặt của hắn, hết cách mới đành nói, “Hiện tại đã tốt chưa? Qua suối băng kia rửa mặt đi, đừng làm các sư đệ sư muội của con sợ.”Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng gật đầu rồi đứng dậy đi đến hồ có nước suối tư nhiên lưu động ở một động phủ khác để rửa mặt, lại dùng chân khí hong khô, lúc này vẻ mặt sáng sủa mới trở về.Mới xem qua cũng không nhìn ra được hắn vừa khóc nhiều đến mức nào, chỉ có giọng nói vẫn hơn khàn khàn.Lúc này đây Lục Ngôn Khanh khóc nhiều đến vậy cũng không phải là chuyện xấu.Hắn quá ẩn nhẫn, từ trước đã như vậy.
Sau khi có sư đệ sư muội càng hiện rõ, các hài tử khác đều có thể khổ sở làm nũng cầu mong được an ủi nhưng Lục Ngôn Khanh là đại sư huynh, trách nhiệm phải gánh vác càng nhiều, càng không thể để sư đệ sư muội của mình nhìn thấy hắn có dấu hiệu không ổn hoặc yếu ớt.Nhẫn nại lâu như vậy, để hắn giải phóng một lần ra cũng khá tốt.Sau khi Lục Ngôn Khanh trở về, thấy cảm xúc của hắn khôi phục lại như bình thường thì Ngu Sở mới nhẹ nhàng thở ra.Hắn bình tĩnh lại mới cảm thấy vừa rồi mình quá mất mặt nên khi ngồi đối diện với Ngu Sở lần nữa thì hắn chỉ dám cúi đầu, ngại ngần ngẩng đầu lên nhìn nàng.Trong lòng Ngu Sở buồn cười nhưng mỗi người đều có mặt mũi, nàng cũng không vạch trần, chỉ hắng hắng giọng.“Con nói chuyện này ra cho ta biết thật tốt.” Ngu Sở nói, “Nếu mỗi ngày cứ đọng lại trong lòng con thì có khả năng sau này sẽ gây thành họa lớn.”Nghe đến lời này, Lục Ngôn Khanh kinh hoảng, hắn ngẩng đầu hỏi, “Sư tôn, xin chỉ giáo cho?”“Tâm tính của con thiện lương nên đem thảm án diệt thôn lần đó coi như là sai lầm của mình không phải sao?” Ngu Sở nặng nề nói.Lục Ngôn Khanh im lặng.Một lát sau hắn mới gian nan nói, “Trong trí nhớ đó, những kẻ giết người kia nói ‘tìm một hài tử’, vậy nhất định là tới tìm con.
Một khi đã như vậy không phải mọi người đều vì con mà chết sao ạ?”“Con hồ đồ rồi!” Ngu Sở nhíu mày, “Kẻ làm sai trong việc diệt thôn chính là kẻ động thủ giết người, con là người bị hại, lại chỉ là hài tử bốn tuổi thì có gì sai?”Lục Ngôn Khanh do dự trong chốc lát, hắn lại nói tiếp, “Nhưng mà…… Những người đó cũng là vì bị con liên lụy mới phải chết.”“Lục Ngôn Khanh, ta nói câu không dễ nghe, cho dù ngày ấy con bị người bắt đi thì con cho rằng những thôn dân và thị vệ đó có thể tránh được một kiếp sao?” Ngu Sở phản bác, “Loại chuyện này ta thấy rất nhiều, đám người này chính là muốn diệt khẩu.
Rất có thể thôn trang kia đã sớm bị người điều tra qua, từ đầu tới cuối những kẻ đó không muốn buông tha những thôn dân kia.”Lục Ngôn Khanh ngẩn ra, hắn lẩm bẩm, “Vì sao bọn họ muốn động thủ giết sạch thôn và bắt con đây?”“Cái này thì cần phải biết con là ai mới được.” Ngu Sở nhìn chăm chú vào hắn, “Nếu con không muốn biết thì thôi.
Nhưng con có muốn ta đi hỏi Lý Thanh Thành không?”“Sư tôn……” Lục Ngôn Khanh nói nhỏ, “Con chỉ không muốn để quá khứ hai mươi năm trước……” Hắn vừa định nói không muốn làm phiền đến người thì lại nuốt trở về, “Không muốn người phải làm lụng vất vả vì chuyện quá khứ của con cho nên mới không muốn biết.”“Nhưng quá khứ của con đã làm ảnh hưởng tới hiện tại rồi.” Ngu Sở trầm giọng, “Hiện giờ tu vi của con đã đến Kim Đan viên mãn kỳ, khoảng cách đến Nguyên Anh kỳ chỉ còn một bước xa nữa mà thôi.
Con đã rõ điều này đại biểu cho cái gì không?”Ngu Sở nói từng câu từng chữ, “Có khả năng con sẽ trở thành người tu tiên Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, mà con lại có thiên phú dị bẩm như thế, muốn tiến bộ là phải trả giá lớn.”“Người nói đó là quá khứ của con?” Lục Ngôn Khanh nghi hoặc.“Là quá khứ của con sẽ dẫn tới tâm ma.” Ngu Sở đáp, “Hiện giờ đây vẫn chỉ là khúc mắc của con, nhưng một ngày không cởi bỏ khúc mắc thì khúc mắc sẽ lớn dần lên trong lòng con, cuối cùng biến thành tâm ma.”“Tâm ma?” Lục Ngôn Khanh ngẩn ra, “Đây chẳng phải là người có cấp bậc cao có quyền lực mới có thể xuất hiện kiếp nạn sao?”“Không sai, nhưng trên người của con lại xuất hiện trước thời gian.” Ngu Sở giải thích, “Chỉ cần khúc mắc này còn ở thì con không có cách nào tiến vào Nguyên Anh kỳ.
Nếu thời gian quá dài thì không chỉ khúc mắc sẽ biến thành tâm ma ảnh hưởng tới tư duy của con mà cũng bởi vì mấy năm trước con tiến bộ thanh chóng thay đổi thành vài chục năm hoặc trên trăm năm đều không thể đột phá quá Kim Đan kỳ mà càng ảnh hưởng đến tính tình của con.”Ngu Sở nặng nề nói, “Hiện giờ con còn thiện lương không có cách nào quên đi cái chết của những người khác mà khổ sở.
Nhưng sau một thời gian dài thì có khả năng con sẽ hoàn toàn quên đi bản tâm trước đây, tâm ma sẽ ảnh hưởng đến tất cả của con.”Lục Ngôn Khanh cúi đầu ngẩn ngơ, nhất thời không nói được gì.Trong lòng Ngu Sở cũng cực kỳ phức tạp, bởi vì Lục Ngôn Khanh chính là tuyệt thế thiên tài vượt qua thời đại.Hơn nữa lúc này đây nàng trải qua hai đời Tu Tiên giới, trong một trăm tuổi có thể tới Kim Đan kỳ đã là thiên tài có thiên phú dị bẩm, cho dù là Ngu Sở thì lúc trước vì làm nhiệm vụ mà