Ngoài Đế Thành, năm đồ đệ đã hội hợp với nhau.Đế Thành, Ngu Sở giả dạng một nữ tử nông thôn bọc khăn trùm đầu, rũ mi xuôi theo mắt đi xuyên qua một hẻm nhỏ ít người.Đến khi nàng lại đi ra mặt đường lớn thì nữ tử nông thôn không còn đâu nữa mà ngược lại lại xuất hiện một lão phụ nhân quấn khăn trùm đầu.Ngu Sở giả trang làm lão nhân bước chậm rì rì đến trước cổng hoàng thành thì lập tức bị thị vệ ngăn lại.“Hoàng thành là nơi trọng địa, người ngoài không được tùy tiện đi vào!” Thị vệ nói một cách lạnh lẽo cứng rắn, “Lão thái thái, phía trước không phải là nơi bà có thể đi.”“Ta muốn gặp bệ hạ.” Bà lão chậm rãi nói.Vừa nghe thấy thế, bọn thị vệ cười nhạo, “Bà cho rằng người nào cũng có tư cách thấy được bệ hạ sao?”“Bệ hạ muốn linh đan diệu dược, mà vừa lúc ta có một lọ đan dược tốt nhất muốn cống nạp cho bệ hạ.” Ngu Sở giả trang lão nhân nói, “Ta là truyền nhân của thế gia đan dược ở khu vực Tây Am, ngươi xác định…… Bệ hạ sẽ không thấy ta sao?”Nhạc hoàng đế trầm mê luyện dược muốn trường sinh bất tử thực ra không phải là bí mật gì.
Thực ra lão vẫn luôn thu nạp kỳ nhân trong thiên hạ, hy vọng có thế nghiên cứu chế tạo ra đan dược bảo lưu thanh xuân vĩnh viễn.Bọn thị vệ nhìn nhau do dự mất một lúc.“…… Vậy ngài đợi đã để tiểu nhân phái người bẩm báo một tiếng.” Thị vệ nói.Muốn gặp hoàng đế không phải là việc dễ dàng như vậy.Thị vệ thông báo trải qua tầng tầng lớp lớp hường về bên trong, bởi vì Nhạc hoàng đế coi trọng phương diện này cho nên có bộ môn riêng để thẩm tra tính chân thật của vật quý mà người tới hiến.Không đến một hồi, có một thái giám vội vàng nện bước đi ra, trong tay bưng vải nhung, ý bảo Ngu Sở để đan dược đặt lên trên.Ngu Sở lấy một bình thuốc nhỏ từ trong lồng ngực, đổ ra một viên đan dược rồi đặt đan dược lên vải nhung.Thái giám vội vàng để lại một câu ‘chờ’ rồi mang đan dược đi luôn.Chờ đến khi y sư bên trong xác định đại khái đan dược không có độc, lại chia ra làm hai, một nửa để nguyên còn một nửa kia để thái giám thử dược ăn vào.Thái giám ăn một lần tức khắc lục phủ ngũ tàng và thất kinh bát lạc giống như dược khơi thông mang đến cảm giác thoải mái, ngay cả cử động chân tay đều uyển chuyển nhẹ nhàng rất nhiều.Thái giám thử dược mở to mắt, “Dược này thật không tồi!”Lại đợi một canh giờ, xác định là không có độc thì tổng quản thái giám mới chạy nhanh đi bẩm báo Nhạc hoàng đế.Nhạc Khang Đức tại vị ba mươi bốn mươi năm, tuy rằng thu nạp rất nhiều thuật sĩ và dược sư, lại tu luyện tà thuật nhưng trên thực tế đúng là chưa từng gặp được đại sư có thể lấy ra nửa viên đang dược đã có hiệu quả như vậy.Lão bèn vội vàng thúc giục, “Mau mang lão thái lái đó mời vào.”Ngu Sở đợi ở bên ngoài một lúc lâu mới được cho phép tiến vào hoàng cung.Vừa mới còn để người ta chờ ở ngoài cổng lớn mất một canh giờ, thế nhưng hiện tại trực tiếp nâng cỗ kiệu đến tiếp Ngu Sở, thần sắc của thái giám tiến đến nghênh đón cũng cung kính nhún mình khách khí rất nhiều.Ngu Sở được hộ tống đến nội điện, thái giám đỡ nàng làm nàng ngồi xuống, trên bàn trước mặt nàng có để nửa viên đan dược còn dư lại.“Lão phu nhân, sau tấm mành này là bệ hạ của chúng tiểu nhân.” Thái giám cười nói, “Ngài ăn xong nửa viên đan dược còn lại mà ngài đưa tới này thì bệ hạ sẽ tới gặp ngài.”Ngu Sở liền biết có chuyện gì xảy ra.Nhạc Khang Đức này thật là tiếc mạng, một đan dược để hạ nhân ăn nửa viên, nửa viên còn lại để cống hiến giả ăn, ăn chắc hai bên xác định không có độc.Ngu Sở giả dạng lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng, giọng nói già nua vang lên, “Lão thân quang minh chính đại không sợ thí nghiệm.
Chẳng qua đáng tiếc cho viên đan dược này, ăn một viên là thiếu một viên.”Dứt lời, nàng duỗi tay cho đan dược vào miệng ăn xong, còn có thái giám tới kiểm tra khoang miệng của nàng để xác định nàng đã ăn.Lại đợi một lúc, xác định không có độc thì thái giám mới khom lưng nhìn về phía Nhạc hoàng đế đang ngồi ở phía sau tấm mành bằng gỗ.Nhạc Khang Đức hơi gật đầu, bọn hạ nhân kéo mành gỗ ra.Lần đầu tiên Ngu Sở nhìn thấy Nhạc hoàng đế đại danh đỉnh đỉnh.Tuy rằng mái tóc của lão lấm tấm tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn nhưng làn da lại căng đầy, ánh mắt có lực, căn bản không nhìn ra được đã hơn bảy mươi tuổi, bộ dáng cũng chỉ trên dưới năm mươi.Chẳng qua người thường khả năng không cảm giác được nhưng người tu tiên và người tu ma đều có thể cảm nhận được trên người Nhạc Khang Đức tràn ngập sát khí, mùi máu tươi ngập tràn quanh người lão.Thời cổ đại thường xuyên đánh giặc, binh lính và tướng quân tiền tuyến cũng giết rất nhiều người nhưng giết địch nhân nhiều đến mấy cũng sẽ không có sát khí như Nhạc Khang Đức.Chỉ có thể nói rõ Nhạc Khang Đức không ngừng giết người, đã thế còn làm càng nhiều việc tổn hại âm đức cho nên oan hồn lệ khí bị uổng mạng còn dính trên người lão, đọng lại thật lâu không tiêu tan.“Lão thái thái, nghe nói là ngươi muốn gặp quả nhân, còn cống đan dược cho quả nhân nữa?” Nhạc Khang Đức trầm giọng, “Cũng không biết ngươi đã bao nhiêu tuổi, có nhỏ tuổi hơn quả nhân hay không?”Ngu Sở nhắm mắt lại, nàng chậm rãi đáp, “Bẩm, lão thân đã 123 tuổi rồi.”Nghe được câu này, bọn thái giám trong phòng cho nhau những ánh mắt không thể tin được, đôi mắt của Nhạc Khang Đức lóe sáng hơn.“Thật sự như thế?” Lão cường điệu, “Ngươi chỉ là dân chúng bình thường, chỉ dựa vào ăn đan dược này mà trường thọ?”Công tác trước kia của Ngu Sở chính là diễn kịch gạt người chuyên nghiệp, từ cổ đại đến tận thế và cả tinh tế, người nào mà nàng chưa thấy qua?Cứ việc trong thế giới này Nhạc Khang Đức đã được xem như là người có chỉ số thông minh và tư duy xuất sắc trong thường nhân nhưng một người thường có vọng tưởng muốn trường sinh bất tử thì hơn phân nửa đầu óc hơi có vấn đề về rối loạn tâm thần.Đặc biệt là người có địa vị cao mà vẫn chưa thỏa mãn, nói những lời lão muốn nghe là được.Trải qua cuộc nói chuyện, Nhạc Khang Đức là người cẩn thận như vậy nhưng cũng nhanh chóng tin tưởng Ngu Sở.Ngu Sở hình dung toàn bộ gia tộc đan dược của chính mình đều là cao thủ không xuất thế, vẫn luôn ẩn cư nơi núi sâu.Mà đan dược này có một loại dược phối dùng trường điểu đã bị tuyệt chủng vài chục năm trước làm thuốc dẫn, loài chim này có tuổi thọ dài nhưng rất khó sinh sản, số lượng không nhiều lắm, đan dược cứ thế mà được làm ra.Chẳng qua ăn đan dược tuy có thể kéo dài tuổi thọ nhưng di chứng là đối với hài tử sinh ra có ảnh hưởng, cho nên gia tộc của nàng trường thọ thật nhưng nhân số thưa thớt, đến một thế hệ này của nàng đã đoạn tử tuyệt tôn.Vì thế lão thái thái sống hơn một trăm hai mươi năm cảm thấy cuộc sống không còn thú vị nên muốn đưa đan dược còn lại cống cho người đang gánh vác trọng trách trên đời này mới là người cần sống lâu trăm tuổi --- Đương nhiên chỉ có Nhạc hoàng đế mới có tư cách hưởng dụng.Nhạc Khang Đức nghe xong liền cảm thấy thật sự vui vẻ thoải mái dễ chịu vô cùng.Nếu đan dược quá hoàn mỹ thì khả năng lão sẽ có sự nghi ngờ, cho nên việc có di chứng nho nhỏ là ảnh hưởng đến sinh sản thì đối với Nhạc Khang Đức mà nói căn bản là không phải khuyết điểm.Lão đã hơn bảy mươi tuổi, không chỉ có không thiếu nhi tử mà cả tôn tử đều có, hơn nữa lão sinh con cũng chỉ vì bảo đảm kéo dài huyết mạch, ngược lại Nhạc Khang Đức không hy vọng hài tử nhiều để tránh trong lòng bọn họ thai nghén những thứ quỷ quái.Kết quả là Nhạc Khang Đức ăn một viên thí nghiệm, tức khắc cảm thấy tinh lực dư thừa, cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng, ngày thường tật xấu của người già làm lão bối rối cũng biến mất sạch sẽ khiến mặt rồng phấn khởi rồi an bài hạ nhân chiêu đãi Ngu Sở cho tốt.Sau khi lão trở về đếm thì phát hiện đan dược chỉ còn lại có tám viên, dựa theo như lời của Ngu Sở thì một viên Thiên Địa Trường Thọ đan có thể sống lâu mười năm, vậy lúc mới thử dược đó chẳng phải là lãng phí mất một viên, làm lão thiếu mười năm tuổi thọ?Cứ nghĩ như vậy, lập tức Nhạc Khang Đức cảm thấy trong lòng khó chịu bèn sai người xử tử thái giám thử dược ngay lập tức.Khi lão trở về xử lý chính vụ cũng cảm thấy tinh lực của mình dư thừa, nhìn công vụ thời gian lâu như vậy mà hoàn toàn không cảm thấy mỏi mệt.Loại uyển chuyển nhẹ nhàng của tuổi trẻ làm Nhạc hoàng đế đặc biệt vui sướng, lão phát hiện một viên đan dược này chỉ cần nuốt ăn vô cùng đơn giản mà dược hiệu có thể còn có hiệu quả tốt hơn so với những pháp đàn tà thuật mà lão đã từng làm.Một khi người có tinh thần là đầu óc cũng dễ sử dụng.Nhạc Khang Đức lại đi cung điện ma tu thấy bọn chúng, nhìn đến đám người Lâm Lượng không thèm để ý đến lão làm trong lòng lão dâng lên ngọn lửa sắp không đè ép được.“Lâm ma sư, hôm nay bắt được tu sĩ không?” Nhạc Khang Đức chắp tay sau lưng hỏi.Lâm Lượng đang đùa bỡn pháp bảo trong tay trả lời không chút để ý, “Không bắt được.”Một chút mặt mũi cũng không cho hoàng đế.Sắc mặt của Nhạc hoàng đế tối tăm hơn.“Lâm ma sư, ngươi đừng quên giao dịch giữa chúng ta.” Lão lạnh lùng nói, “Ngươi đã nói bắt được người tu tiên đều sẽ cho ta luyện đan, còn lại các ngươi nhân cơ hội lần này tiến công Tu Tiên giới.
Ngươi cũng không nên nói lời không giữ lấy lời.”“Bệ hạ yên tâm, chuyện này đương nhiên ta sẽ toàn lực ứng phó.” Lâm Lượng giương mắt nói, “Hôm nay không có người tu tiên tới thì ngày mai cũng sẽ tới.”Sau khi Nhạc hoàng đế rời đi, trong lòng vẫn hoảng hốt.Trước đây là bởi vì lão phát hiện chính mình ăn xong đan dược đã luyện hóa ra khiến thân thể xuất hiện bệnh trạng khó chịu không thôi nếu dừng dược nên mới hợp tác với ma tu.Hiện giờ lão có bình đan dược Thiên Địa Trường Thọ này thì ít nhất