Thẩm Thiên đứng dậy khỏi giường, nói: “Quế bá, ta muốn tắm rửa thay quần áo, ra ngoài tản bộ.”
“Vâng thưa Điện hạ, lão nô sẽ đi chuẩn bị.”
Quế công công cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng. Điện hạ nằm trên giường một tháng, chính ông cũng không chịu nổi.
Trước kia mỗi lần tẩu hỏa nhập ma, cảm xúc của Thập Tam Hoàng Tử đều vô cùng kích động.
Chỉ cần khôi phục lại một chút nguyên khí thôi ngài ấy sẽ lại muốn xuống giường đi tìm công pháp khác, tiếp tục thử tu luyện.
Lần này Thẩm Thiên ngoan ngoãn nằm im trên giường, mới đầu Quế công công rất vui mừng.
Rốt cuộc Thập Tam Điện hạ đã học được cách tự yêu quý mình rồi, Lan Phi nương nương dưới suối vàng có biết cũng mỉm cười nơi cửu tuyền.
Nhưng dần dần, Quế công công phát hiện mọi chuyện không đơn giản như thế.
Điện hạ quá bừa bãi đi!
Chỉ muốn để ngài tĩnh dưỡng thật tốt, không có việc gì không nên ra ngoài đi loạn.
Vấn đề là chẳng những ngài ăn cơm rửa mặt luôn ở trên giường, ngay cả đi vệ sinh cũng đi luôn trên giường, đánh chết cũng không xuống giường nửa bước.
Đây là làm loạn kiểu gì chứ? Nằm dài trên giường sao?
Ròng rã suốt một tháng trời, đột nhiên Thẩm Thiên trở nên trầm tĩnh như thế, quá khác thường.
Nếu không phải vì hôm nay Thẩm Thiên đã quyết định đi tắm rửa ra ngoài, Quế công công còn định đi mời thái y tới một chuyến nữa.
Ông muốn kiểm tra xem có phải Điện hạ bị tẩu hỏa nhập ma mà ảnh hưởng đến đầu óc rồi không.
…
Tắm rửa thay quần áo rửa mặt một hồi.
Mặc thêm mãng bào gấm trắng, búi lên phi hạc thanh vân kế, xỏ vào kim sa đạp vân ngoa, Thẩm Thiên bị mỹ nam trong gương khiến cho kinh ngạc.
Siêu phàm xuất thế, phiêu dật tuyệt luân.
Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, có được nhan sắc này chắc chắn có thể tiết kiệm được hai mươi năm phấn đấu!
Không, tiết kiệm được hai trăm năm phấn đấu!
Điểm không hoàn mỹ duy nhất chính là cục đen thui trước sau như một trên đỉnh đầu hắn.
Quầng sáng màu đen chiếu xuống mặt hắn cũng đen thui, chẳng khác nào tù trưởng Châu Phi.
“Nhất định phải mau chóng tìm cách giải quyết quầng sáng màu đen trên đỉnh đầu này.”
Thẩm Thiên âm thầm thề như vậy. Dù có phải đội mũ xanh trên đầu cũng vẫn hơn là không biết ngày nào sẽ ợ ra rắm (chết)!
…
Nghĩ ngàn nghĩ vạn, cuối cùng Thẩm Thiên đã rời khỏi Lan Tâm Cung.
Cực kỳ nổi bật, Thẩm Thiên đi lại trong hoàng cung, trong vòng mười mét xung quanh không một ai dám tơi gần.
Dù là các thái giám cung nữ cũng lẩn ra xa hết, dường như sợ bị lây xui xẻo của hắn vậy.
Ánh mắt này khiến cho Thẩm Thiên rất khó chịu.
“Không biết quỷ không may này sống suốt mười sáu năm qua thế nào nữa.”
Trong lòng Thẩm Thiên vừa âm thầm thương cảm vừa bội phục sâu sắc Thập Tam Hoàng Tử.
Mỉnh chỉ bị người ta nhìn như vậy có một lát cũng cảm thấy uất ức muốn chết.
Mà Thập Tam Hoàng Tử lại bị người ta đối xử thành kiến như vậy suốt mười sáu năm.
Kết quả, chẳng những hắn không cam chịu, mà đến chết cũng không ngừng chống lại vận mệnh.
Đồng thời, không có bất kỳ xu hướng đen tối nào.
Tính cách của gia hỏa này đơn giản hết sức!
…