CHƯƠNG 11Thích Nhật Quận Chúa Lý Nhược Quỳnh là đích nữ của Bành Vương, mẹ của nàng Bành Vương Phi chính là muội muội ruột của Thái Hậu, Bành vương phi bất hạnh mất sớm, thái hậu thương tiếc nàng tuổi nhỏ tang mẫu, nhận ở bên người nuôi dưỡng.Có thái hậu sủng ái, Thích Nhật quận chúa cực kỳ ương ngạnh, trong cung càng là hoành hành ngang dọc. Gần nhất trong một đến hai năm gần đây, thái hậu do bệnh cũ tái phát, ngự ý phán cần phải ngâm mình trong ôn tuyền nhiều năm nên thái hậu đều dọn đến ở bên trong hành cung.Thích Nhật quận chúa ngại hành cung quạnh quẽ, thường hay trở lại kinh thành, thái hậu sủng ái nàng, cho nàng đặc quyền nhất định, có thể tùy ý ra vào hoàng cung.Hai ngày nay nàng ta vừa mới vào cung, nghe thấy sự tình đêm hôm qua, Thích Nhật quận chúa vừa dùng xong điẻm tâm liền đi Hàm Ngọc Điện thăm Ngô Hiền Phi, nghe nàng ta kể lể, liền trút hết tội lỗi lên đầu Tiết Quý Phi.“Dĩ vãng bổn quận chúa cũng liền không để mắt đến nữ nhân này, nàng ta lại còn đắc ý càn rỡ như vậy, chẳng lẽ hoàng huynh lại nhìn trúng loại nữ nhân như thế này sao? Chẳng lẽ hoàng cung không còn ai khác?” Thích Nhật quận chúa tức giận chuyện Tiết Quý Phi dám không đặt Thái Hậu vào mắt, nàng tính tình thẳng thắng, lời nói thốt ra lại để Ngô Hiền Phi tức muốn thổ huyết, nhưng nàng hồn nhiên không biết.Theo Hàm Ngọc Điện đi ra, Thích Nhật quận chúa vội vàng xuất cung hướng Thái Hậu cáo trạng, nghe thấy Tiết Quý Phi đến Quá Dịch Trì, nhãn châu xoay động, chớp mắt đổi ý.Thời điểm nàng ta đi đến Quá Dịch Trì vừa hay thấy Tiết Quý Phi sai khiến nô tài hái sen,lập tức giận dữ, “Dừng tay cho ta! Người tới, đem tay của bọn họ chặt xuống.”Nàng điêu ngoa tùy hứng, thuộc hạ bên người cũng đều kiêu ngạo đã quen, lại thật sự muốn chặt tay cung nhân của Tiết Quý Phi.Thích Nhật quận chúa hoành hành ngang ngược, thái hậu lo lắng nàng gặp phải kẻ không có mắt sẽ ăn thiệt thòi, cố ý chọn lấy hơn mười người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng có công phu quyền cước hoạn quan đến hỗ trợ. Người bên cạnh Tiết Nghiên Tuệ căn bản không phải đối thủ.Tuyệt đối không ngờ người bọn hắn đụng độ lại là Tiết Quý Phi, chính là đối tượng sắp sửa bị cáo trạng.Tiết Quý Phi một lời cũng không nói, thừa dịp mọi người không sẵn sàng, hung hăng hạ xuống một cước, đạp Thích Nhật quận chúa đang mang vẻ mặt kiêu ngạo thẳng xuống dịch trì, lưu lại một chuỗi tiếng hét chói tai.“Quận chúa!” Thủ hạ Thích Nhật quận chúa bỗng chốc luống cuống tay chân, nhao nhao nhảy vào dịch trì cứu người.Thế cục lập tức biến đổi, Tiết Quý Phi một cước định thắng thua.Thích Nhật quận chúa được lôi từ trong nước ra, nửa chết nửa sống, trên người của Tiết Nghiên Tuệ cũng bị tung tóe ít nước. Động tĩnh lớn như vậy, kinh động đế cả hoàng thượng bên trong Tử Thần Điện.....“Bệ hạ, xin thứ cho nô tì thất lễ.”Tiết Nghiên Tuệ lần nữa bước vào thư phòng của hoàng đế, ánh nắng ban ngày so với ánh nến buổi tối càng thêm sáng sủa, càng lộ ra tâm tình nguội lạnh của kẻ bày trí phòng sách, giống như chính con người hắn.Hoàng đế từ nãy đến giờ cũng chẳng buồn liếc mắt xem nàng,vẫn cúi đầu múa bút thành văn, Tiết Nghiên Tuệ vụng trộm dò xét, hắn mặc hoàng bào cổ tròn, đầu tóc vấn gọn gàng bằng khăn lụa đen, mi thanh mục tú, mặt dù sắc mặt còn có chút tái nhợt, cũng không mảy may ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ trời sinh.Chỉ xét dung mạo mà nói, quả thực trời cao ưu đãi hắn thật sâu, đáng tiếc lại là quỷ đoản mệnh, thật là tiếc thay.Nàng nơi đây nghĩ ngợi lung tung, hoàng đế bên kia lại như có sở giác, hắn ngẩng đầu, có chút đè nặng tầm mắt, ánh nhìn sắt bén như tên nhọn chĩa thẳng vào quân địch.Tiết Nghiên Tuệ rùng mình, giờ khắc này khí thế đế vương uy nghiêm bộc phát trên dung nhan tuấn mỹ của hoàng đế.“Tới đây.”Hắn buông bút trên tay xuống, cất giọng nhàn nhạt, đóng lại tầm mắt, hai tay xoa lấy thái dương. Loại tư thế buông lỏng này, lại vô hình trung tỏa ra áp bách.Tiết Nghiên Tuệ chỉ có thể nhích từng bước một đi lên phía trước, thẳng đến khi chỉ còn cách thư án một bước chân, hoàng đế đột nhiên mở to mắt, khé vuốt cằm.Khoảng cách gần như vậy, mang đến cảm giác áp bách càng lớn cho nàng, Tiết Nghiên Tuệ thầm nghĩ, liền tính chỉ có nàng trên đầu treo Tử Vong Chi Kiếm, tâm như lợn chêt không sợ nước sôi mới có thể chịu đựng được. Bất quá, hắn dường như có cái gì cổ quái, thật phải gần sát mới nói chuyện được ư?“Ngươi còn biết sợ sao?” Hoàng đế liếc nhìn nàng, không phân biệt được hỉ nộ, “Thích Nhật không biết bơi, bỗng dưng té xuống nước, chấn kinh quá độ, khóc đến ngất lịm.”Đây là do ngự y tới xem bệnh chuẩn đoán, hoàng đế từng chữ thốt ra, giọng điệu không mặn không nhạt, đối với vị đường muội này, hắn không ghét cũng không thích, chỉ là người không có quan hệ mà thôi.Hắn sở dĩ nói ra, là muốn xem nàng ta trả lời như thế nào.“ Hít hà.”. Tiết Nghiên Tuệ bỗng nhiên ôm lấy bụng dưới kêu la, “ Bụng của nô tì đau quá, Thích Nhật quận chúa kia bỗng dưng mang thêm một đám thủ hạ hung thần ác sát, làm nô tì sợ tới mức quên cả tránh né, trong lúc lộn xộn bị trúng một quyền, hiện tại bụng của nô tì rất đau, bệ hạ, nô tì có phải hay không bị nội thương rồi?”Nàng mang theo vẻ mặt nức nở, hai hàng lông mày nhíu chặt, một đôi con ngươi trong vắt ngân ngấn nước, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ đáng thương.Hoàng đế vẻ mặt sa sầm, “Tiết Thị, ở trước mặt trẫm, ngươi tốt nhất không nên đùa nghịch loại thủ đoạn này.”Hắn sớm biết trong lần giao phong này, Thích Nhật quận chúa vốn cũng phải là đối thủ của nàng.Nước mắt Tiết Nghiên Tuệ liên tục rớt xuống, “Nô tì thật sự đau a...”Nàng như sắp chịu không nổi, hai mắt đẫm lệ, hàm răng tuyết trắng vô thức cắn lên cặp môi đỏ mọng, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn, chỉ có thật sự