Trên đường hồi cung, cơn giận của hoàng đế vẫn còn sót lại chưa tiêu hóa hết, “Bạc tình bạc nghĩa như thế, uổng cho ngươi làm phụ thân.”
“Bệ hạ, Tề quốc công đối đãi với con cái cũng không đến nỗi vô tình như vậy, nhị tiểu thư phủ quốc công, được Tề đại nhân xem như châu như bảo, nâng ở trong lòng bàn tay sợ rơi.”
Hàn Đạo Huy bắn được cơ hội bắn lén một tên.
“Sự tình trên triều ban nãy đừng để cho Tiết quý phi biết được.” Hoàng đế trầm ngâm chốc lại nói.
Hàn Đạo Huy muốn nói lại thôi.
“Có lời gì cứ nói.”
“Bệ hạ, tối hôm qua khúc xướng mà ngày khen, chính là bài thơ tán dương vị tiểu thư còn lại được tề quốc công sủng ái.” Hàn Đạo Huy nói xong cúi đầu..
Hoàng đế sắc mặt biến đổi, “Trẫm đã khen qua khi nào?” Bước chân phía dưới di động càng lúc càng nhanh.
Bên trong Tử Thần Điện, Tiết Nghiên Tuệ nhàm chán ngáp một cái, tiếp tục ghi ghi vẽ vẽ. Hoàng đế sáng sớm hôm nay đã thượng triều, nàng một mình một người ăn đến mãn nguyện. Nhưng mà ăn trưa lại không thể không đợi bệ hạ, ngày mùa hè lại nóng nực, đêm qua nàng cứ trằn trọc lật qua lật lại đến nửa đêm mới ngủ được, có chút mệt mỏi.
“Quý phi nương nương, bệ hạ đến rồi.”
Nghe được cung nữ nhắc nhở, Tiết Nghiên Tuệ tinh thần chấn động, quả nhiên phía trước liền có động tĩnh, Tử Thần Điện đang yên tĩnh thoáng cái đã có lại sinh khí, nàng nhanh chóng đi đến nội viện tiếp đón.
Hoàng đế đi nhanh tới, long bào mũ miện, thân mình cao lớn, uy nghi đế vương so với ngày thường đều tăng lên. Lúc đi ngang qua Tiết Nghiên Tuệ, hắn ngừng lại, xoay người xem nàng,”Tiết quý phi, đứng lên đi.”
“Tạ bệ hạ”
Tiết Nghiên Tuệ vừa đứng dậy, chợt nổi lên một hồi gió lớn, tóc mai phía trên bởi vì ngủ gục ban nãy tán ra bên ngoài búi tóc, bị gió thổi lên thật đúng lúc lại quấn dính vào chuỗi ngọc bên trên mũ miệng của hoàng đế.
Mấy sợi tóc dài vắt lại vài cái, càng cuốn chặt hơn, chuỗi ngọc trên mũ miện theo đó hưởng ứng, Tiết Nghiên Tuệ vô ý thức lui lại một bước, muốn kéo dãn khoảng cách với hoàng đế, lôi kéo đến da đầu tê rần.
Nàng trầm thấp hít hà một tiếng, phân phó: “Nhanh đi lấy kéo cho ta.”
Hoàng đế cản lại, “Cắt ngắn không tốt. Tiết quý phi ngươi tự mình gỡ ra đi.”
Hai người đứng cách nhau quá gần, hơi thở lẫn nhau đều cảm nhận được, Tiết Nghiên Tuệ buông thỏm tầm mắt không nhìn đến hoàng đế, nhón chân lên, thầm nghĩ phải nhanh chóng tháo ra.
Nhưng mà càng gấp càng khó giải quyết, Tiết Nghiên tuệ nhếch môi, trên chiếc mũi vểnh cao lặng lẽ rơi xuống một giọt mồ hôi.
Hoàng đế đôi mắt tĩnh mịch, tâm tính vốn nguội lạnh lại sinh ra một chút cảm giác thương tiếc.
“Tiết quý phi, hôm qua ý của trẫm có nghĩa là... khó nghe.” Hoàng đế vừa nói vừa đưa khăn cho nàng.
Tiết Nghiên Tuệ khiếp sợ ngay lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, theo động tác của nàng, hoa tai trân châu hình giọt nước trên tai giống như gợn sóng nhộn nhạo, không cẩn thận đụng phải khăn tay mà hắn đang giữ.
Hoàng đế theo bản năng bắt được cái hoa tai đang lắc lư kia, ngón tay lướt qua vành tai trắng nuột nà..
Ngón tay hắn rất nóng, khuôn mặt Tiết Nghiên Tuệ dưới ánh mặt trời trắng đến xuyên thấu bỗng chốt hiện lên hai vệt đỏ hồng khả nghi quanh tai.
Hoàng đế điềm nhiên như không có việc gì thu tay lại, ngón tay thon dài cố chấp giữ lấy khăn: “Dùng để lau mồ hôi.”
Ánh mắt Tiết Nghiên Tuệ nghi hoặc nhìn hắn chằm chằm, mấp máy môi, nhủ thầm là bản thân mình nghĩ nhiều rồi. Tiếp lấy khăn tay thấm mồ hôi, ổn định tâm thần, rất nhanh liền đem chỗ tóc vướng gỡ xuống.
- ---------
Trở lại Thừa Gia Điện, từ lúc cùng hoàng đế ăn trưa hắn trước sau như một vẫn giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng, Tiết Nghiên Tuệ cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Nương nương, người đã đông đủ.”
Tiết Nghiên Tuệ gật gật đầu, đi từ cổng sau điện ngược về tọa phòng, nơi này chính là chỗ nàng cố ý sắp xếp cho đám cung nữ kia.
Hơn 200 cung nữ thô sử trong dịch đình, thân hình nở nang, tâm tư đơn thuần, chẳng qua là do các nàng đại đa số đều không biết chữ, thậm chí còn chẳng phân biệt được đâu là bên trái, đâu là bên phải, chỉ đơn giản như việc xếp hàng, phải tập luyện khó khăn hết một buổi sáng mới được hoàn chỉnh.
Tiết Nghiên Tuệ cũng không muốn luyện ra một đội quân tinh nhuệ, nàng vốn cũng không có cái năng lực này, nhưng hiệu suất như vậy cũng không khỏi quá chậm đi, nàng cố vắt hết óc để nghĩ ra một cái biện pháp khác hữu hiệu hơn.
“Trương Vân Toàn, bản thiết kế bổn cung vẽ trên giấy đâu rồi?”
“Nương nương, người tìm giấy ra làm sao?” Trương Vân toàn lục hết một vòng cũng không tìm được, lo lắng hỏi.
Tiết Nghiên Tuệ nghĩ nghĩ, hình như là đã để quên ở bên trong Tử Thần Điện, “Không sao”.
Cũng còn tốt, nội dung ở trên giấy nàng vẫn còn nhớ rõ trong đầu.
“Nô tài tham kiến nương nương.”
200 cung nữ đã thay đổi y phục mới, để cho hoạt động thuận tiện, tất cả cung nữ đều dùng khăn vấn gọn tóc, thân mặc áo cổ tròn màu chàm, đây rõ ràng là y phục của nam tử.
“Đứng dậy đi.”
Tiết Nghiên Tuệ nhìn xuống dưới chân các nàng, bên trái thì đi giày thiêu, bên phải mang giày vải, khẽ vuốt cằm, vì để cho các nàng ấy phân biệt được bên trái bên phải thì cũng chỉ có thể dùng đỡ biện pháp nàng.
“Bên mang giày thiêu chính là bên trái, bên mang giày vải chính là bên phải, các ngươi đều phải nhớ kỹ. Hiện tại bên ngoài nắng gắt, các ngươi liền ở trong này tập luyện đi, trong vòng một trăm lần nhận sai mười lần thì cơm tối sẽ được thưởng thêm thịt, sai hơn 10 lần nhưng dưới 20 lần tạm cho hợp cách không có thưởng thêm, vượt hơn 20 lần chính là bị đánh rớt, tất cả đã rõ chưa?”
“Nô tài đã rõ.” Các cung nữ khẩn trương đáp lời.
“Trái!”
“Phải!”
...
Tiết Nghiên Tuệ đứng ở trước mặt chúng cung nữ ra lệnh, mọi người đều tập trung tinh thần, trong tai chỉ nghe thấy hiệu lệnh ngắn gọn hữu lực của quý phi nương nương, trong mắt chỉ có khuôn mặt lạnh tanh của quý phi, từng tiếng hiệu lệnh lọt vào tay, bất tri bất giác dung nhập vào tận cốt tủy.
100 phát hiệu lệnh xong, Tiết Nghiên Tuệ khát khô cả cổ, Trương Vân Toàn vội vàng dâng lên một ly nước ấm, nàng không để ý đến, tiếp tục quát lạnh: “Điểm số.”
Mười cung nữ, hoạn quan phụ trách ghi chép lại thành tích vội vàng lần lượt báo ra số lượng sai của mỗi người, chi tiết từng cái, cẩn thận dò xét sắc mặt của nương nương, thấy nàng không có thần sắc bất mãn liền thở dài một hơi, khi nãy nương nương quả thật làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Tổng cộng 21 người không hợp cách, đánh rớt.
Những cung nữ bị đánh rớt, trong mắt rưng rưng, tinh thần sa sút nhận lấy tiền lần lượt rời đi. Những cung nữ còn ở lại tất cả đều mang vẻ mặt căng thẳng.
“Uống nước nghỉ ngơi một chút đi, một phút sau lại tiếp tục.”
“Dạ” Lúc này thanh âm khí thế so với trước đây càng thêm nghiêm túc chỉnh tề.
Tiết Nghiên Tuệ hài lòng gật đầu, cất bước rời đi, loại vẻ mặt lạnh tanh này là nàng bắt chước theo hoàng đế mà làm, xem ra là rất hữu dụng.
“Quý phi nương nương thật là uy nghi.”
Hàn Đạo Huy vẻ mặt tươi cười, cũng không biết là đã đến được bao lâu.
Tiết Nghiên Tuệ vội vàng nhìn xung quanh, “Hàn Công Công đại giá quang lâm, ta lại không thể từ xa tiếp đón, thật là ngại quá.”
“Nô tài chỉ là tới đây đưa đồ cho nương nương.” Hàn Đạo Huy cười, đưa lên một tấm giấy vẽ, Tiết Nghiên Tuệ nhận lấy, vừa nhìn liền biết đây chín là bản vẽ mà nàng đánh rơi ở bên trong Tử Thần Điện.
“Ta tự đích thân qua lấy là được rồi, như thế nào còn làm phiền đến Hàn Công Công chứ?” Tiết Nghiên Tuệ ho nhẹ một tiếng, nàng tùy ý vẽ loạn, vị hoạn quan ngự tiền này văn thao võ lượt, rơi vào trong tay của hắn lại có chút cảm giác như múa rìu qua mắt thợ...
“Lệnh của bệ hạ, nô tài đương nhiên phải tự mình mang đến đây.”
“Cái gì?” Tiết Nghiên Tuệ cảm thấy ánh mặt trời trên đỉnh đầu bỗng dưng quá chướng mắt, làm cho nàng bỗng như quáng gà, “Bệ hạ...cũng xem qua sao? Khục, vậy bệ hạ người có nói thêm gì không?”
Dùng tính cách hay bắt bẻ của hắn, lời nói ra khẳng định là không dễ nghe cho lắm.
“Bệ hạ cái gì cũng chưa nói, chỉ lệnh cho nô tài mang tới đây.” Hàn Đạo Huy lại cười.
Tiết Nghiên Tuệ nghĩ lại, bệ hạ trong người có bệnh, đối với mấy loại sự tình võ học này hẳn là không có hứng thú, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
“Đa tạ công công.”
“Là chức trách của nô tài, nương nương đừng quá khách khí”
Lời khách sáo đã nói xong, sự tình cũng đã làm xong, hắn cũng không gấp đi, mà còn tiến vào dãy nhà sau nhìn một vòng, xem bộ rất có hứng thú, “Nô tài thấy biện pháp này của nương nương rất tốt, chẳng qua là Thừa Gia Điện không đủ rộng rãi, diễn luyện có chút bó buộc tay chân.”
“Thật đúng là như thế.”
“Nương nương, Quá dịch trì bên kia có một sân nhỏ trồng hoa cúc, ba mặt tường thấp, hành lang vừa dài vừa rộng. Mà không khí tại đó, chỉ duy nhất giờ ngọ nóng bức, những khung giờ khác đều có khí hậu ấm áp, so với nơi này lại càng thích hợp hơn.”
Tiết Nghiên Tuệ đã động tâm rồi, “Vậy còn bệ hạ chỗ đó?”
Hàn Đạo Huy lại càng vui vẻ giải thích, “Nương nương không cần lo lắng. Bệ hạ chính sự bận rộn, không thường ghé dịch trì, người cứ yên tâm, tuyệt đối không làm phiền đến bệ hạ.”
Bởi vì tinh thần của bệ hạ càng ngày càng tốt lên, cũng không còn nhân nhượng đám loạn thần tặc tử kia, để tránh nhiễu loạn thế cục, bệ hạ còn cần phải đặt hết tâm trí vào việc triều chính, những thứ khác đều không thể quan tâm đến. Hàn Đạo Huy ngày ngày niệm Phật, khẩn cầu trời cao bảo hộ cho bệ hạ, nhưng nhiều năm như vậy, đến cả Thái y Tần Màn y thuật cao siêu cũng không có biện pháp khả thi, Tần Màn thậm chí còn đi bôn ba khắp nơi, tầm y học đạo. Hắn thật ra cũng không hề tin tưởng bệ hạ có thể khỏi bệnh, chỉ khẩn cầu ông
trời có mắt, cho bệ hạ thêm một chút thời gian thu thập đám gian thần kia, lưu lại huyết mạch.
Mà Tiết Quý Phi chính là người duy nhất có khả năng sinh con nối dòng cho hoàng thượng. Bệ hạ đối đãi nàng cùng với người bên ngoài không giống nhau. Mấy tờ giấy này, khi bệ hạ nhìn thấy chỉ lắc đầu cười phán: “Hồ đồ.” Nhưng cũng không có ngăn cản.
Vậy nên, Hàn Đạo Huy liền tự chủ trương đem khuôn viên ở gần Tử Thần Điện cho Tiết Quý Phi trưng dụng
...
Vào bữa tối, Tiết Nghiên Tuệ cũng rõ ràng ý tứ trong lời nói của Hàn Đạo Huy, hoàng đế triệu tập đại thần tại Duyên Anh Điện, bữa tối cũng thuận tiện sắp xếp tại đó. Tử Thần Điện ở bên này chỉ chuẩn bị duy nhất một phần của nàng.
Ngày thứ hai, Tiết Nghiên Tuệ vẫn không gặp được hoàng đế. Giờ mẹo, sắc trời vừa tảng sáng hắn đã lâm triều nghe báo cáo và phê chuẩn triều chính, tảo triều xong còn tiếp tục triệu tập đại thần ở lại nghị sự.
“ĐI sớm về muộn, bận rộn hết mình đến cuối cùng cũng chỉ là vì người khác làm áo cưới, hà tất phải như thế.” Tiết Nghiên Tuệ thổn thức không thôi, nhìn người không thể chỉ xem bề ngoài, bệ hạ nhìn như lạnh nhạt tuyệt tình, thực ra lòng dạ lại rất bao dung.
Ngày mùa hè kéo dài, dùng qua bữa tối rồi mà sắc trời vẫn còn sáng, Tiết Nghiên Tuệ lại đi qua sân diễn luyện bên vườn cúc nhìn một chút.
“Xếp thành hàng.”
200 cung nữ sau khi trãi qua mấy vòng tuyển chọn, hiện tại chỉ còn 165 người, thông qua huấn luyện, đã nhớ rõ vị trí bản thân nhanh chóng vào hàng ngũ.
Hơn 100 cung nữ đứng ở vườn cúc, im lặng nghe lệnh.
...
Ở phía bên kia quá dịch trì.
Nam tử người mặc bảo y, thân hình thon dài xoay người đi hái những nụ hoa sen vừa chớm nở bên trong hồ, ôm đầy một bó, hắn mỏi mắt mong chờ nhìn về phía hoàng thượng: “Bệ hạ, hoa sen bên cạnh người chính là đóa đẹp nhất.”
Hoàng đế ánh mắt lành lạnh, vẫn một mực ngồi yên bất động.
Nam tử lắc đầu thầm than, tính tình bệ hạ vẫn là như thế, đối với quốc sự bên kia cũng không hề xử sự theo cảm tính, về phần tình cảm, kỳ thực nhìn như đạm mạc nhưng lại là một người chí tình chí nghĩa, không chịu được bất kỳ điểm nào hư tình giả ý.
Những lời đồn đãi kia hắn cũng nghe trộm được chút ít, bọn họ thân ở trong hoàng gia, sao có thể chỉ tin vào lời đồn.
Quả thật hồ đồ.
Nam tử bật cười lớn, mắt hoa đào cong lại, môi mỏng hơi vểnh, lắc lắc người ung dung tiêu sái đi đến bên cạnh hoàng đế, hái xuống bông hoa sen kia.
Cặp mắt đảo xuống đống lớn hoa sen ôm trong lòng, cảm thấy đã thỏa mãn: “Xong rồi, nhiêu đây có lẽ đã đủ lấp đầy bình hoa của Thái Hậu nương nương”
“Người đâu, thay trẫm tiễn Tề Vương xuất cung.”
Hoàng đế thần sắc nhàn nhạt, không một tia gợn sóng.
“Thần đi du lịch ngoài cung hơn nửa năm, mới vừa về cung được một lát bệ hạ liền đuổi ta đi. Bệ hạ, thần đây thế nhưng chính là tiểu thúc của người nha...”Tề Vương che ngực thốt lên.
Hoàng đế mí mắt run rẫy, trừng mắt lườm hắn.
Này nếu không phải là tiểu thúc từ nhỏ lớn lên cùng với hắn, liền lấy tính tình thích chơi bời chốn hồng trần của Tề Vương, khắp chốn đa tình, hắn ta cũng đừng mơ tưởng lại có thể vào cung.
Tề Vương Lý Ngang là con trai út của Túc Tông hoàng đế, lúc Túc Tông băng hà vẫn còn là một đứa nhóc nằm trong tã lót. Sau khi tiên đế đăng cơ liền đem vị huynh đệ nhỏ nhất này nuôi dưỡng ở dưới gối, cùng với nhi tử đều giống nhau chăm sóc.
Lúc tiên đế còn sống, tiểu thúc Tề Vương này không ít lần dẫn theo Thái tử là hắn đi bắt chim bắt cá, lăn lộn bên ngoài.
“Xong chưa.”
Tề Vương cười hì hì, duỗi thẳng cái eo, một con chuồn chuồn bay ngang qua, hắn liền tung trảo bắt được vào tay, nắm lấy đôi cánh chuồn chuồn trong suốt, “Còn nhớ bên kia vườn cúc có rất nhiều chuồn chuồn, thần đều dẫn bệ hạ qua đó bắt mấy lần, có chút tò mò, không biết hiện tại chuồn chuồn ở đó có còn nhiều như lúc xưa hay không?”
Đi truyền khẩu dụ bên Duyên Anh Điện xong, Hàn Đạo Huy liền vội vàng chạy về dịch trì, nhìn một vòng không gặp được bệ hạ, liền gọi một tiểu hoạn quan tới hỏi thăm.
“Bệ hạ đã cùng với Tề Vương đi vườn cúc rồi.”
Hàn Đạo Huy vội vàng đuổi theo sau, sự tình Tiết Quý Phi chiếm dụng vườn cúc hắn còn chưa kịp bẩm báo với bệ hạ, hy vọng Tiết Quý Phi đã về rồi.
Một đường gấp rút chạy thẳng, lúc Hàn Đạo Huy vừa tới nơi, chỉ thấy Tề Vương đang đứng ở tường thấp hướng vào bên trong nhìn xem, hứng chí bừng bừng.
“Trong nội cung từ khi nào lại xuất hiện thêm một nữ tướng quân rồi?”
Hàn Đạo Huy nhanh chóng đi đến bên người hoàng đế, “Bệ hạ, đây là Tiết Quý Phi đang ở bên trong huấn luyện cung nữ.”
Thái dương hoàng đế giật giật.
“Biện pháp này trông giống như phương pháp dùng trong thao luyện binh sĩ, dùng để huấn luyện cung nữ chắc là cũng có khả năng được đi.” Tề Vương vừa quan sát vừa bình luận.
“Dẫn hắn rời đi.” Hoàng đế có chút không vui.
Tề Vương nổi danh thích lang thang không ràng buộc, người kia xuất thân từ thế gia nho học, đoan chính cẩn thận Tề Vương Phi, sau khi gả cho hắn vài năm liền thay đổi tính tình, hành xử cũng có chút khác người.
“Nương nương, bên ngoài có người.”
Tiết Nghiên Tuệ nhìn ra, trông thấy hoàng đế, liền nhanh chóng đi qua đó.
“Tề Vương điện hạ, đó chính là Tiết Quý Phi.” Hàn Đạo Huy nhỏ giọng đề xướng.
Tề Vương lộ ra vẻ mặt chợt hiểu, “Là cái vị Tiết Quý Phi đã giáo huấn nha đầu Thích Nhật kia sao?”
Xem ra bệ hạ cũng rất coi trọng vị Tiết Quý Phi này nha..., vùa rồi còn muốn lập tức đuổi hắn.
“Bệ hạ.” Tiết Nghiên Tuệ hành lễ với hoàng đế, quét mắt thấy nam tử mặc áo bào bên cạnh, hai tay ôm đầy hoa sen trong lòng, bộ dáng chừng ba mươi tuổi, dung mạo tuấn lãng, chính là biểu cảm đắc ý trên mặt là có chuyện gì?
“Đây là Tề Vương thúc.” Hoàng đế cất giọng thanh đạm.
Tiết Nghiên Tuệ hành lễ xong.
“Ô đầu, tới đây.”
Tề Vương gọi tới một tiểu hoạn quan, một tay lấy ra một hộp gỗ tinh xảo, mở hộp, bên trong là một cặp long châu trong suốt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, “Lần đầu gặp mặt, đây là Như Ý Bảo Châu, lễ vật của bổn vương cùng vương phi cấp cho nương nương xem như quà ra mắt”
Cái như ý bảo châu này vốn là dự định đưa cho nha đầu Thích Nhật kia, bất quá hiện tại tình cờ gặp được Tiết Quý Phi,Tề Vương liền thay đổi chủ ý, bệ hạ cuối cùng cũng chịu thân cận với phi tần trong hậu cung, đúng là chuyện đáng mừng.
Tề Vương đưa lễ gặp mặt xong, lại mỉm cười nói tiếp: “Xem cách làm việc của nương nương cũng không phải người hay câu nệ lễ tiết, Vương Phi của bản vương tính cách cũng vô cùng tiêu sái. Mấy ngày nữa có tổ chức thi đấu thuyền rồng tại Đoan Dương, hy vọng nương nương có thể đến cùng bầu bạn với vương phi.”
Nói xong, Tề Vương cũng hành lễ, mang theo hoa sen trên tay dẫn đầu đi theo hoạn quan xuất cung.
“Thi đấu thuyền rồng tại Đoan Dương?” Ánh mắt Tiết Nghiên Tuệ lộ vẻ nghi hoặc.
Hoàng đế nhàn nhạt gật đầu, ngày ấy tại triều hắn cũng hạ chiếu lệnh, đã đáp ứng tự mình tiếp tục nghi thức tế bái tổ tiên, đám người Tiết Thành sờ không được manh mối nào về bệnh của hắn, lại dựa vào bối phận, mang danh tiếng hoàng thất ra mời hắn giá lâm chủ trì thi đấu thuyền rồng.
“Quý phi rất yêu thích minh châu sao?” Hoàng tế mi tâm hơi nổi cao, so với thi đấu thuyền rồng, việc Tiết Quý Phi yêu thích vuốt vuốt hạt châu càng làm cho hắn bực bội hơn.
“Thích chứ.” Tiết Nghiên Tuệ thuận miệng đáp, nàng cũng không đến nổi yêu thích không buông tay, chỉ là nàng quá nghèo, mà hôm nay tất cả chi tiêu tại Thừa Gia Điện đều là trông chờ vào Quý Phi là nàng đây.