Tiết Nghiên Tuệ khăng khăng muốn tới Tiết Phủ, ôm lấy cánh tay Lý Huyền Tung nũng nịu, Lý Huyền Tung đành phải đồng ý cho nàng đi.Tiết phủ, Tiết Thành nhận được hồi âm, ở trên giường bệnh nói liền ba tiếng: “Tốt! Tốt! Tốt!”Họa diệt môn treo trên đỉnh đầu Tiết gia, cọng cỏ cứu mạng sau cùng chính là nghiệt nữ kia… Không, không thể lãnh đạm với nàng, nàng là trưởng nữ của Tiết gia, là quý phi mà hoàng thượng sủng ái.
Tiết Thành hao tốn sức lực ngồi dậy, sai người gọi hết toàn bộ quản sự ở trong phủ đến.Hoạ lớn rớt xuống đầu, gia nhân Tiết phủ lòng người bàng hoàng, trốn không thoát, nhưng lại không cam tâm mất mạng theo gia chủ.
Kẻ có tính tình mềm yếu thì khóc sướt mướt, tính tình gian xảo không chịu lại làm sai chuyện, bị quản sự quở trách, những kẻ này ngược lại giơ chân, hùng hùng hổ hổ.
Sắp chết đến nơi rồi, nhất định phải trôi qua mâý ngày thoải mái, để làm quỷ cũng được thoải mái.
Tỳ nữ bên cạnh nghe nói như thế, lại càng khóc lóc không ngừng.
Ngay cả quản sự cũng mặt mày xám xịt rơi lệ, ném gậy đi.
Cứ tùy tiện, gia chủ mắc phải trọng tội, đã thành châu chấu sau thu, không nhảy nhót được mấy ngày, những hạ nhân như bọn họ còn phải quản cái quy củ gì nữa.Cho nên, Tiết Thành ra lệnh cho gọi quản sự trong phủ, qua một hồi lâu cũng không có người nào đến.Phản rồi! Đúng là phản hết rồi! Tiết Thành tức đến nỗi ho khan dữ dội một trận.Thôi Thị bước vào, nhìn thấy Tiết Thành đang khom người ho khan, mặt mo đỏ lên, tay càng siết chặt tờ giấy trong tay.
Sắc mặt bà ta xanh xám, hai đường vân pháp lệnh càng hằn sâu hơn."Sao bà lại tới đây?" Tiết Thành thấy mặt mày bà ta đầy vẻ oán hận, mặt mo không vui.Mấy ngày nay, Thôi Thị và Tiết Thành đang cãi nhau, làm ầm ĩ đến cuối cùng Tiết Thành phiền chán đuổi bà ta đi.
Thôi Thị không thấy được một chút nhu tình mật ý nào ở trên mặt ông ta, giống như mấy chục năm tình sâu nghĩa nặng giữa hai người chỉ là một hồi ảo mộng, Tiết Lang yêu thương bà ta trước nay chưa từng tồn tại."Ông còn sai người đặt bài vị của tiện phụ kia ở từ đường nữa, ông đặt ta vào đâu hả?"Thôi Thị bước nhanh về phía trước, giống như đố phụ gào lên.Tiết Thành không muốn cãi nhau với bà ta:"Thôi Nhi, mạng của cả nhà chúng ta còn phải nhờ vào quý phi, kia là mẹ đẻ của nó, bà nên phân rõ nặng nhẹ."Thôi Thị lên tiếng: "Ông đừng có nằm mơ, ả Tiết Nghiên Tuệ kia là ác quỷ đòi mạng.
Nó không có khả năng vì ông cầu tình, ông đừng có mà nằm mơ nữa.""Sau này nó đến phủ, dáng vẻ này của bà không thể xuất hiện ở trước mặt nó được, bà cứ ở trong phòng chờ đi, không được cho phép thì không được đi ra." Tiết Thành lạnh lùng cảnh cáo Thôi Thị."Ông cho rằng ta và ông đều vô dụng như nhau à? Cho dù ta có chết cũng sẽ không cầu xin nó." Thôi Thị thẳng sống lưng, quay đầu bỏ đi.Tiết Thành tức giận đến mức bật ngửa, ông ta làm những thứ này còn không phải là vì muốn giữ lại một mạng cho mẹ con họ sao? Phụ nhân ngu xuẩn, không hiểu được dụng tâm lương khổ của ông ta.“Đại nhân, các quản sự đến chậm cuối cùng đã đến.”“Bố trí lại bên trong từ đường một phen, đốt hương dâng đỉnh, dọn hoa quả tươi lên…”Hai ngày sau, Tiết Nghiên Tuệ vận một thân váy áo mộc mạc, cài lên hai cây trâm bạc, dẫn theo mấy cung nữ, lái một cỗ xe bình thường, khiêm tốn xuất cung."Nương nương, đã đến Tiết phủ."Tiết Nghiên Tuệ xuống xe, Tiết Phủ môn đình rộng lớn, kính cổng cao tường, tuy nhiên mười sáu cái kích tượng trương cho thân phận ở trước cửa đã không còn nhìn thấy tăm hơi, trước cửa trống rỗng, khí thế uy nghiêm trang trọng không còn sót lại chút gì, chỉ lộ ra suy bại.Một tiếng "két" vang lên, người gác cổng Tiết phủ mở ra cửa hông, trước tiên giật mình xem xét tình huống một chút, sau đó quỳ gối ở trước mặt Tiết Nghiên Tuệ:"Tham kiến quý phi nương nương, đại nhân đang ở trong phủ chờ nương nương, mời nương nương đi theo nô tài vào phủ.""Mở cửa chính ra." Trương Vân Toàn quát lớn.Người gác cổng run run: "Quý phi nương nương, không phải nô tài thờ ơ, hiện đang có cấm quân âm thầm giám sát, mở cửa chính động tĩnh quá lớn…"Tiết Nghiên Tuệ cười lạnh, giữa thanh thiên bạch nhật, nàng dẫn theo những người này, ngoài kẻ mù không nhìn thấy ra, cho dù nàng bước vào từ cửa chính hay là cửa hông thì tin tức nàng đến Tiết phủ cũng không thể giấu diếm được bệ hạ.
Không tạo thanh thế thật lớn đến đây là muốn nhìn thử xem Tiết Thành có quỷ kế gì, song nàng nhẹ nhàng đơn giản không có nghĩa là đồng ý chịu ấm ức."Nô tài vào trong bẩm báo một tiếng."Người gác cổng chạy vào phủ, không bao lâu, cửa chính Tiết phủ mở rộng.Tiết Nghiên Tuệ từ cửa chính Tiết phủ tiến vào, áp choàng màu xanh nhạt lướt qua cửa phủ cao cao, di chuyển qua bức tường xây thành bình phong ở cổng.
Tỳ nữ Tiết phủ quỳ gối ở hai bên vệ đường tiếp đón."Nương nương, đại nhân đang chờ ở từ đường."Tâm phúc phụ tá Tiết Thành nơm nớp lo sợ mở miệng.
Tiết Nghiên Tuệ không thèm để ý tới hắn ta.Nàng có vẻ hứng thú quan sát tỳ nữ đang quỳ gối ở hai bên đường nhiêù hơn.
Bổn ý của Tiết lão tặc là muốn thể hiện sự coi trọng đối với nàng, nên những kẻ xuất hiện ở đây đều là những quản sự, ma ma có mặt mũi ở Tiết phủ.Thế nhưng Tiết lão tặc lại quên mất, hoặc có lẽ là ông ta không biết cũng không quan tâm, nô tài lớn lối coi thường chủ, trưởng nữ chân chính của ông ta từ nhỏ đến lớn đã từng nếm qua không ít khổ ở trên tay những quản sự này.“Ngẩng đầu lên.”Tiết Nghiên Tuệ rút cái tay từ trong ấm đồng(*) ra, chỉ về phía một bà lão đang núp ở đằng sau.(*)Ấm đồng: lò tay đồng sưởi ấm của người xưa, có hình dạng giống như cái ấm.Lão phụ nhân kia co giật mấy cái, cả người bà ta núp ở sau lưng người khác, vậy mà vẫn bị nhận ra.
Phu nhân nói đúng, Tiết Nghiên Tuệ có lòng oán hận với người của Tiết gia, sẽ không buông tha cho Tiết gia.Lão phụ nhân cắn răng ngẩng đầu lên, bà ta là nhũ mẫu của phu nhân, bà ta không thể làm mất mặt phu nhân được.“Quả nhiên là bà, tai họa lưu ngàn năm, cổ nhân quả thật không có lừa ta.”Tiết Nghiên Tuệ nhíu mày, mặc dù bà ta đã nghèo túng già yếu hơn rất nhiều, nhưng nàng dựa vào ký ức của nguyên chủ vẫn như cũ nhận ra bà lão này, nhũ mẫu của Thôi Thị.
Từng ký ức hình ảnh hứng chịu vũ nhục và quở trách của bà ta ập tới, ký ức kia quá mức buồn khổ, ngay cả nàng cũng có chút không chịu nổi.Lão phụ nhân ngồi bệt ra đất, mặc dù Tiết Nghiên Tuệ chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ