Bên trong Ngộ Thiên bí cảnh, Thẩm Bạch vẻ mặt hoảng sợ nhìn Mạc Hiên đang kéo mình đi, người Mặc gia cũng vội vàng theo kịp phía sau bọn họ, không một ai dám lên tiếng.
Thẩm Bạch nỗ lực chớp mắt, vậy mà sắc mặt Mặc Hiên vẫn đen như đáy nồi.
Hệ thống đại nhân cứu ta một mạng!
【Điều kiện là ta muốn biết, thân thể nhân loại có xúc cảm gì】
...
Ngươi không thể biến thái như vậy đâu hệ thống đại nhân!
Ta thật sự sẽ bị Mặc Hiên đùa chết!
【Cho nên ngươi chỉ có thể đáp ứng điều kiện của ta】
...
Hệ thống đại nhân ngươi làm sao vậy, sao lại lệch lạc như thế!
Thẩm Bạch nước mắt lưng tròng, bắt lấy tay Mặc Hiên dùng sức lắc lư, Hiên Hiên, châm trước ta đối với ngươi một mảnh thật tình!
Mặc Hiên dường như đã lấy lại tinh thần, hắn buông lỏng tay, thần sắc không tốt.
Một lát sau, Mặc Hiên cười khẽ, khóe miệng như cũ là ý cười ôn hòa, hắn nhìn về phía Thẩm Bạch.
"Chơi vui không?"
Thẩm Bạch lắc đầu, sau đó lại ở dưới ánh mắt của Mặc Hiên, gian nan gật đầu một cái.
"Ngươi yên tâm Hiên Hiên, vô luận thương hải tang điền*, tâm ý ta dành cho ngươi trước sau như một!"
Chỉ sự như thành dâu
"Không bằng đem tim ngươi đào ra, cho ta xem cẩn thận, được không?"
Mặc Hiên cười, sau đó một bước lại một bước tới gần Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch lui ra phía sau vài bước, "Bình tĩnh, Hiên Hiên ngươi bình tĩnh!"
Mặc Hiên một bên hướng tới Thẩm Bạch, một bên vươn tay, mắt thấy tay kia sắp đụng tới, Thẩm Bạch hít sâu một hơi, vừa định đáp ứng yêu cầu biến thái của hệ thống, bên cạnh lại truyền đến tiếng hô to.
"Buông hắn ra!"
Âm thanh này vô cùng quen thuộc, Thẩm Bạch kinh ngạc nhìn qua, là Phong Thiên!
Sư đệ Phong Thiên ngươi rốt cuộc đã tới Ngộ Thiên bí cảnh, Thẩm Bạch ở trong lòng cực kỳ kích động, bất quá trên mặt lại làm bộ nghi hoặc, ánh mắt nhìn về phía Phong Thiên cũng thật xa lạ.
Phong Thiên nguyên bản muốn tiến lên, lúc tiếp xúc với ánh mắt Thẩm Bạch, chân lại hơi dừng bước.
Thẩm Bạch nhấp miệng, nhìn về phía Mặc Hiên, "Ngươi biết ta?"
Mặc Hiên chỉ liếc mắt một cái, lập tức đã nhận ra Phong Thiên con cá nhỏ trộm trốn ra khỏi Nghênh Phong sơn, Mặc Hiên nhìn về phía Thẩm Bạch, cười như không cười, "Ngươi nói ta là nên nhận thức hay không quen biết đây?"
Thẩm Bạch:...
Phong Thiên tiến lên hai bước, phía sau là một đoàn đệ tử Lăng Vân Tiên Tông, tông phục Lăng Vân Tiên Tông tương đối đặc sắc, người khác đều là thuần một màu trắng, hoặc là một màu xanh, bọn họ không phải, bọn họ là kim sắc cùng màu đen đan xen, ở thời điểm ngươi bị sáng mù đôi mắt, còn có thể vô hình □□ tâm linh bé nhỏ của ngươi.
Ở Vân Phong Thẩm Bạch cũng có một bộ, nhưng mà bộ quần áo này thật sự rất cay mắt, cơ bản là không ra khỏi tông môn thì không mặc, mọi người đều tự mặc phục sức môn hạ của mình.
Phong Thiên nhìn về phía Thẩm Bạch, giật giật môi, phun ra hai chữ.
"Sư huynh."
Thẩm Bạch thần sắc nghi hoặc, hắn nhìn thoáng qua Mặc Hiên, đột nhiên ngả ngớn cười một tiếng, "Các hạ chẳng lẽ là nhận sai người, đạo lữ ta cũng ở đây, nếu là kêu sai người, ta cũng không biết cùng đạo lữ giải thích như thế nào."
Mặc Hiên chỉ ở một bên ôn hòa cười cười, Thẩm Bạch tới gần Mặc Hiên, có thể thấy được một chút quan hệ thân mật của hai người.
"Đạo lữ...?"
Phong Thiên hơi mở to hai mắt, cứng đờ tại chỗ, hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch đột nhiên ngưng mi, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, tựa hồ nghĩ tới cái gì.
"A, ngươi là đang nói đến Thẩm Tiếu Bạch, nghe nói hắn lần trước bái nhập Lăng Vân Tiên Tông, như thế nào, đệ đệ vô dụng kia của ta, bị trục xuất khỏi sư môn?"
Nói đến đây, ma khí trên người Thẩm Bạch nhè nhẹ hiện ra, đặc biệt là khóe mắt, nhiễm một mảnh màu đen.
Mặc Hiên cúi đầu, Thẩm Bạch ở bên người y, có thể thấy rất rõ ràng khóe mắt Thẩm Bạch có một nốt ruồi màu đen, lúc trước không tồn tại, là do sau khi Thẩm Bạch nhập ma cố ý vẽ lên.
Ánh mắt Mặc Hiên hơi lập lòe, tựa hồ minh bạch điều gì, nhưng lại bất động thanh sắc.
Phong Thiên đứng tại chỗ nhìn Thẩm Bạch, dường như không biết người đứng trước mặt này rốt cuộc là ai.
Thẩm Bạch nhìn về phía Mặc Hiên, trong mắt là thâm tình không thể che đậy, hắn duỗi tay nắm lấy tay Mặc Hiên, cười nói, "Là ta sai rồi, ngươi và ta làm bạn